Thu Xưa
Em không thể quên mùa thu năm cũ
Con đường chiều chiêm ngưỡng bóng hoàng hôn
Nhớ không anh giải nắng ấm tâm hồn
Hàng cây nghiêng ngả mừng ta chung bước
**
Lá vàng rơi ngập tràn bao mộng ước
Hương dị thảo quyện trong tóc em bay
Đất với trời hòa hợp tay trong tay
Quên sao được người tình thu năm ấy
**
Một thoáng hương xưa em vừa tìm thấy
Nơi góc rừng bao thu lấp vùi quên
Thuở tóc mây mình thêu kết hàng tên
Đan tơ trời vầng trăng ngà ghi dấu
**
Tình là gì? trên đời ai hiểu thấu
Chuyện chúng mình lá đổ lệ ly tan
Tràn yêu thương kỷ niệm đẹp ngút ngàn
Vùi chôn kín thẳm sâu khu rừng nhớ
**
Thu năm nay anh về hoa lòng nở
Nhụy trắng trinh thanh thoát tỏa hương yêu
Cánh đài trang dáng tha thướt mỹ miều
Nhan kiều diễm hoài thu xưa thề hẹn.
Vi Vu - Tóc Mây
(Cali)
*****
NHỚ & QUÊN - DƯƠNG QUÂN
(11/02/2012 01:23 PM) Ái Hữu Biên Hòa.
NHỚ & QUÊN Hỏi người: còn nhớ đến ta?
Hỏi buồn, vui đã phôi pha mấy phần?
Hình như từ buổi phong trần
Thơ ta đã chở bao lần ủ ê
Chập chùng ngàn nẻo sơn khê
Người rằng: cánh nhạn không về nữa đâu
Thuở xưa ta bước qua cầu
Đánh rơi chữ NHỚ nên sầu trăm năm
Thì ra từ cõi cao thâm
Câu kinh cứu khổ dạy rằng: vô ngôn
Biết rồi! Vì nhớ nên buồn
Tay lần tràng hạt cho hồn đở đau
Tìm trong sách cổ nhiệm mầu
Chữ QUÊN để đổi cho câu ngậm ngùi
Ta quên tất cả trên đời
Mà sao không thể quên người mến yêu
Ta ngồi đếm tuổi quạnh hiu
Nhớ, Quên... biết mấy lần gieo bẽ bàngTừ nay, thôi nguyện ăn năn
Chỉ ngồi sám hối dưới trăng tham thiền.
DƯƠNG QUÂN
Tập Thơ Trên Đỉnh Nhớ
*****
Jean Nicolas Arthur Rimbaud
( 1854 - 1891) – nhà thơ Pháp,
một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng,
là nhà thơ có ảnh hưởng lớn tới văn học và nghệ thuật hiện đại.
( 1854 - 1891) – nhà thơ Pháp,
một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng,
là nhà thơ có ảnh hưởng lớn tới văn học và nghệ thuật hiện đại.
*
SENSATION
1870
Par les soirs bleus d’été, j’irai dans les sentiers,
Picoté par les blés, fouler l’herbe menue :
Rêveur, j’en sentirai la fraîcheur à mes pieds.
Je laisserai le vent baigner ma tête nue.
*
Je ne parlerai pas, je ne penserai rien :
Mais l’amour infini me montera dans l’âme,
Et j’irai loin, bien loin, comme un bohémien,
Par la Nature, — heureux comme avec une femme.
Picoté par les blés, fouler l’herbe menue :
Rêveur, j’en sentirai la fraîcheur à mes pieds.
Je laisserai le vent baigner ma tête nue.
*
Je ne parlerai pas, je ne penserai rien :
Mais l’amour infini me montera dans l’âme,
Et j’irai loin, bien loin, comme un bohémien,
Par la Nature, — heureux comme avec une femme.
Arthur Rimbaud - Poésies
XÚC CẢM
Chiều hè xanh biếc con đường nhỏ
Tôi dẵm chân trên bãi cỏ vàng
Mơ mộng , đôi chân đi nhè nhẹ
Gió lùa mái tóc nắng phân vân .
Tôi dẵm chân trên bãi cỏ vàng
Mơ mộng , đôi chân đi nhè nhẹ
Gió lùa mái tóc nắng phân vân .
Lặng câm , nhưng ngàn lời đã nói
Tình yêu bất tận ngập cõi lòng
Tôi đi về chốn xa xôi ấy
Một bóng giai nhân ngự trong hồn
Tình yêu bất tận ngập cõi lòng
Tôi đi về chốn xa xôi ấy
Một bóng giai nhân ngự trong hồn
tôn thất phú sĩ
phỏng dịch
*
Guillaume Apolinaire (1880 – 1918)
Wilhelm
Albert Vladimir Apollinaris Kostrowitzky sinh ở Roma, Ý. Mẹ là Angelica
Kostrowicka, một phụ nữ quí tộc đã sa sút chạy sang Ý sau cuộc bạo loạn
1863 – 1864 ở Ba Lan, bố không rõ.
Năm 1887, Wilhelm Kostrowitzky cùng mẹ và em trai chuyển về Monaco. Học ở Monaco, Cannes. Từ năm 1899 chuyển về sống ở Paris, làm thơ, viết báo và trở thành nhà thơ nổi tiếng với bút danh Guillaume Apollinaire – là cách gọi bằng tiếng Pháp của hai tên Wilhelm và Apollinaris.
Năm 1912 ông cùng bạn bè thành lập tạp chí “Chiều Paris” và làm chủ bút từ năm 1913. Cũng trong năm này in bài thơ nổi tiếng nhất của ông: Le Pont Mirabeau (Cầu Mirabeau) và trường ca Zone, đưa Guillaume Apollinaire lên vị trí số một trong các nhà thơ đương thời. Năm 1913 in tập thơ Alcools (Rượu), năm 1914 in một số bài thơ viết theo kiểu tạo hình (calligrammes).
Năm 1887, Wilhelm Kostrowitzky cùng mẹ và em trai chuyển về Monaco. Học ở Monaco, Cannes. Từ năm 1899 chuyển về sống ở Paris, làm thơ, viết báo và trở thành nhà thơ nổi tiếng với bút danh Guillaume Apollinaire – là cách gọi bằng tiếng Pháp của hai tên Wilhelm và Apollinaris.
Năm 1912 ông cùng bạn bè thành lập tạp chí “Chiều Paris” và làm chủ bút từ năm 1913. Cũng trong năm này in bài thơ nổi tiếng nhất của ông: Le Pont Mirabeau (Cầu Mirabeau) và trường ca Zone, đưa Guillaume Apollinaire lên vị trí số một trong các nhà thơ đương thời. Năm 1913 in tập thơ Alcools (Rượu), năm 1914 in một số bài thơ viết theo kiểu tạo hình (calligrammes).
Khi
Thế chiến thứ nhất nổ ra, Guillaume Apollinaire tình nguyện ra trận với
mong muốn được giải phóng Ba Lan nhưng bị thương nặng, trong thời gian
này ông viết nhiều bài thơ về chiến tranh.Tháng 3 năm 1916 Guillaume
Apollinaire được nhập quốc tịch Pháp và trở lại Paris tiếp tục sáng tác.
Guillaume
Apollinaire mất ở Paris vào năm ông 38 tuổi. Ông được coi là nhà thơ
đại diện cho trường phái siêu thực (surrealism) của Pháp
La cueillette
Nous vînmes au jardin fleuri pour la cueillette.
Belle, sais-tu combien de fleurs, de roses-thé,
Roses pâles d'amour qui couronnent ta tête,
S'effeuillent chaque été ?
Belle, sais-tu combien de fleurs, de roses-thé,
Roses pâles d'amour qui couronnent ta tête,
S'effeuillent chaque été ?
Leurs tiges vont plier au grand vent qui s'élève.
Des pétales de rose ont chu dans le chemin.
Ô Belle, cueille-les, puisque nos fleurs de rêve
Se faneront demain !
Des pétales de rose ont chu dans le chemin.
Ô Belle, cueille-les, puisque nos fleurs de rêve
Se faneront demain !
Mets-les dans une coupe et toutes portes doses,
Alanguis et cruels, songeant aux jours défunts,
Nous verrons l'agonie amoureuse des roses
Aux râles de parfums
Alanguis et cruels, songeant aux jours défunts,
Nous verrons l'agonie amoureuse des roses
Aux râles de parfums
Le grand jardin est défleuri, mon égoïste,
Les papillons de jour vers d'autres fleurs ont fui,
Et seuls dorénavant viendront au jardin triste
Les papillons de nuit.
Les papillons de jour vers d'autres fleurs ont fui,
Et seuls dorénavant viendront au jardin triste
Les papillons de nuit.
Et les fleurs vont mourir dans la chambre profane.
Nos roses tour à tour effeuillent leur douleur.
Belle, sanglote un peu... Chaque fleur qui se fane,
C'est un amour qui meurt !
Nos roses tour à tour effeuillent leur douleur.
Belle, sanglote un peu... Chaque fleur qui se fane,
C'est un amour qui meurt !
Guillaume Apollinaire
(1880 - 1918 )
(1880 - 1918 )
HÁI CÁNH HOA TƯƠI
*Ngắt những chùm hoa nở trong vườn
Màu hoa tình ái hoa yêu thương
Kết vội cho em vòng vương miện
Hoa sẽ tàn phai với nắng hè
Màu hoa tình ái hoa yêu thương
Kết vội cho em vòng vương miện
Hoa sẽ tàn phai với nắng hè
Hoa xơ xác khi gió mùa trở lại
Lối em về tràn ngập cánh hoa khô
Em yêu thương hãy mơ nhiều mộng ước .
Sợ ngày mai sẽ tan tác tuổi hồng
Lối em về tràn ngập cánh hoa khô
Em yêu thương hãy mơ nhiều mộng ước .
Sợ ngày mai sẽ tan tác tuổi hồng
Cắm cành hoa vào chiếc bình thân ái
Rồi suy tư trong cõi chết diệu kỳ
Bao thống khổ sẽ tan vào mây khói
Mùi hương hoa nức nỡ một tình si
Rồi suy tư trong cõi chết diệu kỳ
Bao thống khổ sẽ tan vào mây khói
Mùi hương hoa nức nỡ một tình si
Khu vườn rộng , như lòng ta ích kỷ
Theo hoa tàn ong bướm cũng bay đi .
Để bây giờ vườn thê lương ảm đạm
Màng đêm buông cánh bướm đã bay về
Theo hoa tàn ong bướm cũng bay đi .
Để bây giờ vườn thê lương ảm đạm
Màng đêm buông cánh bướm đã bay về
Hoa sẽ tàn trong căn phòng dương thế
Mỗi cành hoa rơi xuống một niềm đau
Người yêu dấu cho ta chút nghẹn ngào
Tình yêu đó giờ đây như đã chết
Mỗi cành hoa rơi xuống một niềm đau
Người yêu dấu cho ta chút nghẹn ngào
Tình yêu đó giờ đây như đã chết
tôn thất phú sĩ - phỏng dịch
Paul VERLAINE (1844-1896)
PARIS
II pleut doucement sur la ville...
(Arthur Rimbaud)
(Arthur Rimbaud)
*
Il pleure dans mon coeur
Comme il pleut sur la ville;
Quelle est cette langueur
Qui pénètre mon coeur ?
*
Comme il pleut sur la ville;
Quelle est cette langueur
Qui pénètre mon coeur ?
*
Ô bruit doux de la pluie
Par terre et sur les toits !
Pour un coeur qui s'ennuie,
Ô le chant de la pluie !
*
Par terre et sur les toits !
Pour un coeur qui s'ennuie,
Ô le chant de la pluie !
*
Il pleure sans raison
Dans ce coeur qui s'écoeure.
Quoi ! nulle trahison ?...
Ce deuil est sans raison.
*
Dans ce coeur qui s'écoeure.
Quoi ! nulle trahison ?...
Ce deuil est sans raison.
*
C'est bien la pire peine
De ne savoir pourquoi
Sans amour et sans haine
Mon coeur a tant de peine !
De ne savoir pourquoi
Sans amour et sans haine
Mon coeur a tant de peine !
*
Paul Verlaine
Explication linéaire
1ère strophe :
Mélancolie de Verlaine en harmonie avec le paysage, dont la nature lui échappe (3 vers pour l'état d'âme, 1 vers pour le paysage)
Mélancolie de Verlaine en harmonie avec le paysage, dont la nature lui échappe (3 vers pour l'état d'âme, 1 vers pour le paysage)
2e strophe : (3 vers pour le paysage, 1 vers pour l'état d'âme)
Le bruit de l'eau s'est transformé en mélodie - Verlaine s'enchante de sa mélancolie et se laisse bercer par la mélodie des gouttes - la pluie peut influencer l'état d'âme ou être une projection de celle-ci (effet miroir)
Le bruit de l'eau s'est transformé en mélodie - Verlaine s'enchante de sa mélancolie et se laisse bercer par la mélodie des gouttes - la pluie peut influencer l'état d'âme ou être une projection de celle-ci (effet miroir)
3e strophe :
Tristesse absolue qui dépossède l'individu de lui-même
Rupture du rythme "Quoi !" le poète s'arrache à sa stupéfaction
Tristesse absolue qui dépossède l'individu de lui-même
Rupture du rythme "Quoi !" le poète s'arrache à sa stupéfaction
4e strophe :
Elle apporte une sorte de réponse aux interrogations du poète.
Intensité de la tristesse constante tout au long du poème et due à l'absence même de cause.
Elle apporte une sorte de réponse aux interrogations du poète.
Intensité de la tristesse constante tout au long du poème et due à l'absence même de cause.
**
MƯA RƠI TRONG LÒNG TÔI
*
*
*Mưa rơi rơi trong hồn
Mưa ướt mềm khu phố
Mưa rơi từ vạn cổ
Bềnh bồng trái tim côi
*
Mưa rơi rơi dịu dàng
Từ mái nhà rơi xuống
Từ nỗi lòng u uẩn
Bài ca sầu mênh mang
*
Mưa rơi rơi hững hờ
Cho tình tôi thổn thức
Cho tim tôi xao xuyến
Cho lòng tôi héo hon
Mưa ướt mềm khu phố
Mưa rơi từ vạn cổ
Bềnh bồng trái tim côi
*
Mưa rơi rơi dịu dàng
Từ mái nhà rơi xuống
Từ nỗi lòng u uẩn
Bài ca sầu mênh mang
*
Mưa rơi rơi hững hờ
Cho tình tôi thổn thức
Cho tim tôi xao xuyến
Cho lòng tôi héo hon
Còn nỗi đau nào hơn
Làm sao mà biết được
Đời không thương không hận
Ai hiểu được tình tôi!
tôn thất phú sĩ
phỏng dịch
phỏng dịch
****
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét