Thứ Tư, 14 tháng 5, 2014

NHƯ KHÔNG - GIÒNG SÔNG SINH TỬ - NIỀM ĐAU KHỔ VÀ LÒNG KHOAN DUNG




Chùm ảnh động tuyệt đẹp của những bông hoa đang khoe sắc 6

Thực hiện : Thích Tánh Tu

Như  Không
Ta về nhặt lá tàn phai
Xếp đời sấp ngửa hình hài hóa thân
Em hình như có, như không
Guc khua vang đã cui dòng nhân gian
Giũ bun theo si khói tan
Hương rơi trng du nhang tàn dưới chân
Bóng em ri cũng nh dn
Quay lưng ta phi tay trn tri đau
Chút tình hoang phế đi nhau
Ch em mây trng bc đu thu phong
Trăm năm chưti mt vòng
Áo thay my bn cho nng phn hương ?
Gi em si nng vô thung
V phơi nhan sc hoang đường bên song
Em hình như có, như không
Th trôi chiếc bóng ngang dòng chiêm bao...
HƯ VÔ

Giòng  Sông Sinh Tử


Dòng định mệnh mỗi một người mỗi khác
Người sang giàu, kẻ nghèo khổ đau thương
Kẻ chăn êm, người vất vưởng ngoài đường
Ta tự hỏi:  Ấy phải chăng duyên nghiệp

Đây cõi tạm ta trải bao nhiêu kiếp
Trăm năm xưa ta ở tận nơi đâu
Nẻo nhân gian bao sương tuyết dãi dầu
Buông tay xuống ta về đâu chẳng biết

Vọng hay Chân ta làm sao phân biệt
Khi con người chìm đắm cõi vô minh
Tham Sân Si, lục dục với thất tình
Ta mê mãi trong phù du ảo ảnh

Kìa sắc đẹp, nọ tiền tài khó tránh
Quyến rũ ta lời mật ngọt yêu đương
Làm cho ta rong ruổi suốt dặm trường
Và lặn ngụp trong giòng sông sinh tử

Trong cuộc sống chuyện thế gian lành dữ
Một chữ Tham khiến bao kẻ vô tâm
Ngày qua này tạo thêm những lỗi lầm
Qua năm tháng tạo thành bao nghiệp ác

Nghiệp ác ấy theo ta qua kiếp khác
Như bóng hình, như nhân quả chẳng sai
Chuyện trả vay, vay trả, tiếp tục hoài
Nơi trần thế ta luân hồi muôn kiếp

Trong Tinh Tấn ta quyết tâm tận diệt
Những ác nhân, nên làm chuyện thiện lành
Quay về ngay với bản thể tinh anh
Tánh bản thiện nhân chi sơ sẵn có

Tâm Tĩnh Lặng thì Niết Bàn là đó
Mỗi một người có Phật tánh trong ta
Nếu nhận ra dẫu trong cõi Ta Bà
Ta tìm thầy thiên đường nơi trần thế  
Sương Lam
*
NIỀM ĐAU KHỔ VÀ LÒNG KHOAN DUNG

Phan Hạnh lược dịch

***
Trên trang trực tuyến của CNN ngày Thứ Năm 17 tháng Tư 2014, bản tin kèm hình ảnh
tựa đề The images tell a story of anguish and forgiveness do hai phóng viên Josh Levs
và Azadeh Ansari của CNN tường thuật đã gây nhiều xúc động.

Bộ ảnh này của nhiếp ảnh gia Arash Khamooshi của Hãng tin Ba Tư ISNA chụp được tại
một cuộc xử tử bằng cách treo cổ vừa diễn ra lúc bình minh vào vài ngày trước đây tại
thành phố Noor, tỉnh Maznadaran, miền Bắc Ba Tư, gần biển Caspian. Hình thức trừng
phạt này vẫn còn được chấp nhận và phổ thông ở Ba Tư.

Theo tin của ISNA, kẻ tử tội tên là Balal. Năm 2007, Balal 19 tuổi, đã đâm chết Abdollah
Hosseinzadeh 17 tuổi, trong một trận ấu đả ngoài đường phố.

Nhiếp ảnh gia Arash Khamooshi kể rằng khi tử tội Balal được lôi ra pháp trường, ông
thấy bà Koukab, mẹ của tử tội, đang đứng bám tay vào rào ngăn, đã quỵ xuống và ngồi
bẹp trên mặt đất vì quá đau lòng khi chứng kiến cảnh đứa con trai sắp bị hành quyết.
Khamooshi nói: "Bà ấy dường như đã kiệt sức vì đau khổ trước thực tế sắp mất con. Thật
thương tâm.”
Tử tội Balal bịt mắt được nhân viên công lực dìu ra, bắt đứng lên ghế và tròng thòng lọng
vào cổ. Tử thần gần kề, Balal hét lớn lời cầu nguyện sau cùng rồi im lặng chờ mạng sống
kết liễu.
Gia đình của nạn nhân bước ra. Maryam Hosseinzadeh, người mẹ mất con đã 7 năm,
được cho phép phát biểu cảm tưởng trước đám đông. Bà cho biết bà đã sống một cơn ác
mộng kể từ khi đứa con trai của bà bị đâm chết và khó có thể nào tự cho phép để tha thứ
cho kẻ sát nhân.
Thế nhưng sau đó, bà đi về phía Balal và xin một chiếc ghế để đứng. Bước lên ghế cho
ngang tầm với tử tội Balal, Bà vung tay tát mặt kẻ đã giết con mình và tuyên bố "Tha
tội!" Sau đó, Abdulghani, chồng bà cùng với bà đã tháo thòng lọng ra khỏi cổ kẻ tử tội.
Gia đình của Balal vui mừng vội vàng chạy lại ôm chầm lấy họ và cảm ơn họ đã tha
mạng cho Balal.
Nhiếp ảnh gia Khamooshi tâm sự: "Tôi không biết làm thế nào tôi đã ngăn xúc động để
chụp được những bức ảnh này. Tôi đoán đó là sức mạnh của chiếc máy ảnh đã khiến tôi
phải tập trung. Đó là lý do duy nhất giúp tôi khỏi gục xuống và bật khóc."



Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

TƯỢNG ĐÀI


TƯỢNG ĐÀI

 (Nhân Ngày Gia Đình Việt Nam 28/6. 
Kính tặng những Tượng Đài bất đắc dĩ)

Người nhiều tuổi càng thấy mình cô lẻ
Con cái xa, bằng hữu cũng vơi dần
Đã một thời cống hiến tuổi thanh xuân
Cho sự nghiệp, nuôi đàn con khôn lớn.

 Đám con giờ đã đầy lông, đủ cánh
 Ai cũng lo cho mái ấm riêng tư
 Tháng đôi lần vội vã tạt qua nhà
 Gọi là để viếng thăm cho có lệ !

Ai thông cảm cho tuổi già, bóng xế
Nửa kia đi, lủi thủi sống một mình
Muốn tìm ai để kết bạn, tâm tình
Sợ mang tiếng : “già mà còn ham hố” !

 Con phản đối khi cha đòi cưới vợ 
 Ngại gia tài có kẻ nhảy vô chia
 Mẹ muốn đi bước nữa với ai kia
 Con xẳng giọng : “Đừng làm con ê mặt” !

Trải tim già không được quyền thổn thức ?
Nhiều tuổi rồi vô cảm với buồn vui ?
Phải lặng im nhìn cuộc sống dần trôi ?
-Không. Không đúng. Ai không mơ hạnh phúc ?

 “Góc bếp nhỏ có lửa hồng nhảy nhót
 Trên giường êm đôi gối để song song
 Khi đi xa còn có kẻ đợi mong
 Mùa Đông giá có người chia hơi ấm…”

Chút mơ ước nhỏ nhoi và chính đáng
Sao khó khăn hơn phá lũy, công thành ?
Để ai không can đảm “vượt chính mình”
Và xô ngả bức tường thành dư luận

 Đành ngậm ngùi làm Tượng Đài câm nín
 Bắt con tim hóa đá, nép bên đời
 Cho đám con hãnh diện với mọi người :
 Cha, mẹ nó không đi thêm bước nữa !
Tâm Nguyện
 [Tháng 5/2014]

XIN ĐỪNG HỎI - Yêu màu đen


XIN ĐỪNG HỎI

Xin đừng hỏi, vì sao tôi hay khóc
Nước mắt tràn chỉ tại quá đầy thôi
Hạnh phúc đâu riêng chỉ ở tiếng cười
Tôi còn thấy dịu êm bằng nước mắt

Không khóc được đời u buồn chất ngất
Lệ cạn rồi, lòng rạn nứt khô khan
Hạnh phúc xót đau sẽ thấy dâng tràn
Khi nước mắt tuôn môi sầu khô héo

Tôi đa cảm, nên Trời cho hay khóc
Khóc khi sầu và khóc cả niềm vui
Nụ cười thoảng qua, nước mắt ngậm ngùi
Mặn tinh khiết trên môi tôi đằm thắm!

Người yêu tôi ngày xưa thường lo lắng
Khi thoáng nhìn giọt nước mắt tôi rơi
Nhẹ lắc đầu, tôi khẽ mỉm miệng cười:
Dòng nước mắt cuốn nỗi buồn đi mất,

(Em không sao)!

Ythnguyen.
*
Yêu màu đen

Xin hỏi người: sắc màu nào đôn hậu?
sắc màu nào bí ẩn, khiêm nhu?
sắc màu nào cho y phục các nữ tu?
và những đấng nam nhi không vấn vương trần thế?
chẳng phải đó sao?
màu đen: đôn hậu,
màu đen: bí ẩn, khiêm nhu,
đã chọn làm màu áo cho nhà tu,
đẹp biết mấy, ôi màu đen huyền bí!
vì lẽ gì, người băn khoăn, rối trí,
khi tôi mặc bộ đầm dài chấm gót, màu đen, 
tôi vẫn tưởng là dễ coi, kín đáo,
trang nhã hơn các bộ Âu phục!
cớ sao, người lại nghĩ :
trông như “người mẫu”, dự lễ hội mới về?!
và không biết phải “đối phó” làm sao,
với đám bạn bè nghịch tinh, thích trêu chọc.
nên đành lòng trốn họp, tránh đi.
(dù lâu nay vẫn tự nhận: mình rất “lì”)!
thoạt nghe, tôi chỉ mỉm cười,
“thấm” rồi, mới thấy là người “ngộ” ghê?
người lấy quyền gì để trách chê?
đòi phạt tôi thế này, thế nọ?
tôi thế đấy: lọ lem và lập di,
khắp rừng người, tôi chẳng giống ai!
không luận tranh ai đúng, ai sai,
chỉ muốn được một lần cho nói rõ:
Yth, là như thế đó,
khen, chê, thương, ghét…tùy mỗi người!


Ythnguyen.


TỪ KHI TRĂNG THÔI LÀ NGUYỆT






TỪ KHI TRĂNG THÔI LÀ NGUYỆT

Từ khi trăng thôi là nguyệt
Đêm còn đóm lửa thiêu thân
Từ khi trăng thôi là nguyệt
Tìm đâu đóa hồng thanh xuân?

Giờ trăng không còn là nguyệt
Quận buồn đèn úa chợ khuya
Vì em không còn là nguyệt
Như nước xa bờ bãi chia

Ôi, những con đường hàng me cũ
Một thuở đầy thơ, thuở mộng mơ
Tôi vẫn đi trên con đường đó
Nhưng có chút gì cầm lòng hôm nay

Giờ trăng không bao giờ là nguyệt
Đêm sẽ tàn. Tôi đợi bình minh
Và trăng sẽ-không-bao-giờ là nguyệt
Xin chào nhau một thuở hoa niên!

NGHIÊU MINH


TƯỢNG ĐÀI

 (Nhân Ngày Gia Đình Việt Nam 28/6. 

 Kính tặng những Tượng Đài bất đắc dĩ)

Người nhiều tuổi càng thấy mình cô lẻ

Con cái xa, bằng hữu cũng vơi dần

Đã một thời cống hiến tuổi thanh xuân

Cho sự nghiệp, nuôi đàn con khôn lớn.

 Đám con giờ đã đầy lông, đủ cánh

 Ai cũng lo cho mái ấm riêng tư

 Tháng đôi lần vội vã tạt qua nhà

 Gọi là để viếng thăm cho có lệ !

Ai thông cảm cho tuổi già, bóng xế

Nửa kia đi, lủi thủi sống một mình

Muốn tìm ai để kết bạn, tâm tình

Sợ mang tiếng : “già mà còn ham hố” !

 Con phản đối khi cha đòi cưới vợ 

 Ngại gia tài có kẻ nhảy vô chia

 Mẹ muốn đi bước nữa với ai kia

 Con xẳng giọng : “Đừng làm con ê mặt” !

Trải tim già không được quyền thổn thức ?

Nhiều tuổi rồi vô cảm với buồn vui ?

Phải lặng im nhìn cuộc sống dần trôi ?

-Không. Không đúng. Ai không mơ hạnh phúc ?

 “Góc bếp nhỏ có lửa hồng nhảy nhót

 Trên giường êm đôi gối để song song

 Khi đi xa còn có kẻ đợi mong

 Mùa Đông giá có người chia hơi ấm…”

Chút mơ ước nhỏ nhoi và chính đáng

Sao khó khăn hơn phá lũy, công thành ?

Để ai không can đảm “vượt chính mình”

Và xô ngả bức tường thành dư luận

 Đành ngậm ngùi làm Tượng Đài câm nín

 Bắt con tim hóa đá, nép bên đời

 Cho đám con hãnh diện với mọi người :

 Cha, mẹ nó không đi thêm bước nữa !

 Tháng 5/2014

 Tâ

Từ Khi Trăng Thôi Là Nguyệt