Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

HOA BẤT TỬ



HOA BẤT TỬ

Em là những đóa hướng dương,
Là hoa bất tử, là hồng nhung trong vườn,

Vườn hoa mộng thuở nào em có nhớ?
Tôi và em những trang vở trắng tinh
Tôi thanh xuân, em, cánh hoa học trò thơ dại,
Mình có nhau thời hoa mộng ngày xưa.
Rồi... thời gian,
Đã mấy mươi năm... như thoi đưa,
... Như chớp mắt, em ơi, qua mau!
Có phôi pha không em, những ngày xưa yêu dấu?
Thời gian vô tình...
Bụi thời gian vô tình?
Phủ trắng mái đầu xanh!
Tôi, tóc giờ điểm bạc,
Và, tóc em cũng bạc? hay vẫn còn xanh?
Ôi! Làm sao phủi sạch bụi thời gian?!
Nhưng, em ơi, tóc có xanh hay bạc trắng,
Lòng mình cứ trẻ mãi nhé em,
Cứ trẻ hoài với ngày tháng không tên,
Cứ trẻ mãi mặc thời gian em nhé,
Trẻ như thuở nào, Thời Hoa Mộng ngày xưa,
Vì, em ơi, em có biết không?
--Ta đã có nhau-- có Cánh Hoa Bất Tử,
Trong lòng mình mỗi độ xuân sang...

Phạm Thị Minh Hưng


NÀNG THƠ SẦU MUỘN_LHCT_KHSG





















Mùa thu nào tôi cũng bơ vơ
Tuổi học trò nhung gấm hững hờ...
*
Tôi mượn những bài thơ của nữ thi sĩ sầu mộng_PTMH đã gởi trên nhiều trang Web, kết hợp với vài bài thơ khác cũng như những vần thơ của 
Thế Lữ, Xuân Diệu, Bà Huyện Thanh Quan để viết gởi đến các bạn đọc cho vui, vì là những vần thơ quen thuộc đối với nhiều thi sĩ cho nên tui không  ghi lại những tên tác giã ở cuối các vần thơ. Những nhà thơ của “xứ có gì lạ không em” hay nhà thơ vùng rượu Bordeaux có thể góp chung cho vui.
Trong cuộc sống hàng ngày lâu lâu tâm tư mình hơi chùng xuống một chút, yếu đi một chút, thấy mất đi cái gì một chút, giây phút ấy gọi là giây phút chạnh lòng. Duyên không thuận lợi thì tại sao phải vương vấn với nhau cho khổ lụy vào thân? Bảy mươi năm về trước, có hai người đã bịn rịn lúc chia tay:

Anh đi đường anh, tôi đường tôi,
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.

Đã quyết không mong sum họp mãi.
Bận lòng chi nữa lúc chia phô
i?

Trải qua một cuộc hý trường 30 tháng 4 1975, cũng có những chia tay bất đắc dĩ. Gần bốn mươi năm sau, vào một chiều thu lạnh tôi lại nhận được mấy vần thơ trắc trở giữa đêm mưa gió vọng về của người con gái ở quê nhà, xuất thân từ vùng đất đổ thơm mùi cà phê, qua vùng  cao nguyên sương lạnh hoa anh đào, cuối cùng dừng chân nơi Sài Thành hoa lệ. Phải chăng? tình hoa lỡ làng, nổi lòng xót xa hay chỉ là cái rung cảm của một nhà thơ:

Tiếng gió từ đâu rít vọng về
Bàng hoàng như ở giữa cơn mê
Sầm sập cỏ cây dần nghiêng ngả
Nỗi lòng xa xót buồn lê thê...

Trời bỗng khi không gió tứ bề
Gió điên gió đảo gió u mê
Mây đen mây xám mây vần vũ
Không gian ảo não nỗi nhiêu khê!

Gió hỡi làm sao mưa chẳng rơi
Rừng thu lá úa rụng tơi bời
Rạn vỡ hoang tàn vườn hoa đẹp
Ngân Hà mờ ảo cũng chơi vơi...

Bến sông vắng lặng bờ hiu quạnh
Gập ghềnh dòng nước sóng lênh đênh
Còn đâu hình ảnh đêm trăng sáng
Soi bóng dòng sông đẹp ngỡ ngàng!

Đêm nay mưa gió buồn mênh mang
Ngàn hoa thơm ngát rụng, hương tàn
Ngày mai nắng có về, sao kịp
Sưởi ấm tình hoa đã lỡ làng!
[GIÓ MƯA_PTMH.]

Nữ thi sĩ này đã thường dạo những vần thơ buồn, gởi theo mây gió, trăng sao cho nên cũng có người muốn đưa thêm nổi sầu cho người nữ thi sĩ này:

Li thy Xuân v trên vin x
Lòng ta chao động nửa đây em
Ba mươi năm vẫn còn lử thứ
Nghe gió mưa, đời rét mướt thêm

Kỷ niệm âm thầm như lá đổ
Ngày nao lửa loạn cháy thành đô
Quê hương thương quá mà ly biệt
Vạn dặm ngàn khơi cõi mịt mờ

Nhớ tháng cuối năm buồn phố cũ
Gió lùa hiu hắt buổi chiều mưa
Bàn tay nào ấm bên hiên lạnh
Ta mãi thương thầm giọt mưa thưa

Không biết chiều nay mưa có đổ
Người về còn ghé mái hiên xưa ?
Áo bay, gió thoảng bờ vai lạnh
Có nhặt dùm ta những hạt mưa ?

Sao ta cứ mãi là ly khách
Để gió mưa về vọng cố hương
Mà không là hạt mưa phương đó
Rớt xuống lòng em buổi đọan trường ?

Mưa lạnh chiều nay về nữa đây
Lòng ta xao xác nhớ thương đầy
Mai về ghé lại hiên xưa đó
Ngắm hạt mưa chiều theo gió bay ! 


******** 
Hôn gió, hôn nhiu gây bão giông
Ai kia hôn gió cũng xao lòng
Một trời khoảng cách mà không cách
Ngay cạnh bên mình trong cõi mong

Hôn gió, mưa trời rơi thiết tha
Hạt mưa tung toé trước sân nhà
Hạt thương hạt nhớ rơi muôn lối
Hạt ở trong hồn đâu cách xa

Hôn gió, hôn đầy trên mắt môi
Chân tay, mặt, cổ, khắp thân người
Nước dâng lụt lội... vì hôn gió
Hôn gió... đôi mình... thương quá thôi

Hôn gió, giông về gây bão mưa
Xoáy hồn quay tít chẳng theo mùa
Xuân, Hạ, Thu, Đông giông gió mãi
Hôn gió bao lần bao gió mưa

Có phải tình mình ... Tình Gió Mưa ?
Cớ sao tim chở những cơn sầu
Ngược xuôi từng chuyến buồn man mác
Giông bão một thời quên vẫn chưa ?

Kìa tiếng chân ai trên phố khuya
Lãng du phiêu bạt đã bao mùa
Dường như quen lắm quen chi lạ
Có phải Người về thăm lối xưa

Muốn hỏi mà sao ngại biết nhau !
Sợ câu …lỗi phải …lệ tuôn trào
Sợ là … tan biến…trong giây lát
Linh cảm mà lòng quặn thắt đau

Này ánh bình minh khoan thốt thưa
Tôi còn vài phút nợ duyên thừa
Và còn muốn hỏi Người năm cũ
Có phải tình mình…Tình Gió Mưa

 ********
Nhà thơ đã không gỡ sầu lại còn đem nổi buồn xa xứ gieo vào lòng cô gái quê nhà đã buồn lại càng tha thiết thêm, để nhớ lại những chiều xa xưa, cảnh cũ rồi nhung nhớ, nhà thơ cũng tự thú nhận là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, cô ta đã thốt lên:

Ai gởi cho tôi bài thơ buồn
Bài thơ thương nhớ đến quê hương
Một ngày cuối hạ mùa ly biệt
Quên lời ước hẹn đã vấn vương...

Nhớ không một chiều rất xa xưa
Hàng dừa xanh lá đứng bên bờ
Ta đã có nhau chung lối mộng
Che cùng chiếc nón dưới trời mưa...

Đã hẹn đừng xa - Tình ước mơ
Tuổi học trò nhung gấm hững hờ
Sao chia tay một ngày nắng hạ
Rồi xa, xa mãi có ai ngờ!

Mùa thu nào tôi cũng bơ vơ
Hàng dừa xưa già héo xác xơ
Vẫn còn nhung nhớ ngày yêu cũ
Lòng tôi quạnh vắng đến bao giờ?

Tôi bước một mình chiều nắng phai
Bâng khuâng lối nhỏ mắt mi cay
Có phải dấu chân ai ngày đó
Vẫn còn in đậm ở nơi này?
[Dấu Chân Xưa_PTMH\

Nhà thơ sầu mộng ơi, ngày xưa có người cũng đã đi xa, Trên con đường đi vạn dặm, cũng có những buổi chiều nào lành lạnh có gió heo may, đứng trên bờ sông xa vắng họ cũng nhớ lại một chút xa xưa

Rồi có khi nào ngắm bóng mây,
Chiều thu đưa lạnh gió heo may.
Dừng chân trên bến sông xa vắng,
Chạnh nhớ tình tôi trong phút giây.

Nữ thi sĩ cố giấu nổi buồn, không chịu nhận mà giải bày tâm sư như sau: “...Quý vị ơi, Thơ buồn mới hay nên cứ làm Thơ Buồn...”. Tuy nhiên, làm sao che dấu được trái tim của nàng thơ đang thổn thức:

Nhưng chính lòng em còn thổn thức,
Buồn kia em giấu được ta đâu?

Ai ra đi mà không cám cảnh nhớ nhung, nhất là năm tàn Tết đến:

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Ôi, chị một em, em một chị
Trời làm xa cách mấy con sông

Nhưng đã sinh ra làm con người thì làm sao tránh thoát khỏi những giây phút gọi là chạnh lòng đó? Vì vậy lòng mình, nhiều khi tự nhiên:

Ta muốn lòng ta cứ lạnh lùng,
Gác tình duyên cũ thẳng đường rong.
Song le hương khói yêu đương vẫn,
Phảng phất còn vương vấn cạnh lòng.

Nhớ đến làm chi hởi cố nhân, bởi người đi xa có trở lại thì:

“Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo

Nền cũ lâu đài bóng tịch dương”


LHCT 03 Nov. 2014
[ Nguyễn Thúc Sọan
-Khoa Học Sài Gòn
--Lệnh Hồ Công Tử ]


Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014

HƯƠNG XƯA CÒN MÃI - THOÁNG HƯƠNG XƯA - DẤU CHÂN XƯA


Hương Xưa Còn Mãi

Thoáng hương xưa đến nào hay

Hương xưa chợt hiện, tỉnh say giấc nồng
Xưa hương thoảng chút tình hồng
Vẫn còn đâu đó để lòng chơi vơi

Cất vào giữ nhé tình ơi

Tơ trời sợi mỏng biết nơi nao tìm?
Thu buồn chiếc lá lặng im
Hững hờ gió cuốn nổi chìm chân mây

Thoáng hương xưa vẫn ngất ngây

Vần thơ rơi rụng níu tay tháng ngày
Chiều thu mây tím giăng đầy
Hương-xưa tựa bóng tình-say kiếp nào...

Phạm Thị Minh-Hưng.




*

minhhung phạm nói...
Cám ơn Lâm Dũng & Nhóm thbmt 68-75 rất nhiều, đã tổ chức buổi họp mặt giới thiệu tập thơ Thoáng Hương Xưa_PTMH. vào chiều CN 2/11/2014 như món quà Sinh nhật ưu ái mà các em tặng cho Cô Giáo ngày xưa ...xa lắc!
Ba giờ chiều trời mưa tầm tã, lo quá, làm sao ...Rồi sẽ ướt át, ướt cả Thơ lẫn người...
Chờ đợi, cầu trời, đừng mưa nữa!!!...
3g 30 bỗng nhiên mưa tạnh hẳn, mừng làm sao, tuy nước vẫn tràn ngập lối đi, hai người già, chở nhau ...lo đến trễ.
Quán Vườn Lan_Cà phê đây rồi, số 2 đường Ấp Bắc - Q.Tân Bình - Quán xinh xắn dễ thương.
Lâm Dũng đã đến từ lúc nào đang cùng chủ quán trang trí. Trời lại mưa, tự hỏi sao ổng chẳng thương mình? Trưởng ban tổ chức kiêm Thiết kế cho Thoáng Hương Xưa có vẻ hơi lo:
- Phượng đi mua bánh sao lâu quá, - tay cầm điện thoại đi tới đi lui...
Rồi, mọi người dần tới, Lâm Dũng bảo mình cứ bắt đầu thôi...Hôm ấy, mọi người ai cũng vui cười, nói chuyện rất cảm thông với những vần thơ của Thoáng Hương Xưa, Riêng Nhà thơ S@ đã cảm tác bài thơ lục bát THẢ BAY THEO GIÓ được in trên giấy ảnh - nền là những cây khô phản chiếu trên mặt nước hồ mùa đông tĩnh lặng sương mù, âm u, mơ màng - rất đẹp...rất thơ...


Mười tám người cho một cuộc vui
Trên môi luôn nở những nụ cười
Học trò xưa đấy Thơ cùng nhạc
Quên đi mưa lạnh ướt khung trời
Tiếng đàn xao xuyến ru Hoài Cảm
Lời hát dịu dàng với Hương Xưa
Giọng ngâm sâu lắng đi Tìm Mộng
Vàng Thu lá úa thoáng chơi vơi...


Tác giả T.H.Xưa đọc bài thơ Mùa Hè Ly Biệt bài thơ đầu đời đăng trên báo Tiếng Chuông hè năm 1965.
Thương nhất là hai em Bạch Trầm & Bích Tuyền cùng vần /BT/ lặn lội mưa gió đường xa cùng bị tắm mưa lạnh cóng tái tê...
Giọng ngâm thơ của Vân Ti làm thơ PTMH như có hồn hơn, truyền cảm hơn, Lâm Dũng phải tấm tắc khen...Ngâm hay quá!
Thật hạnh phúc trong buổi họp mặt thân tình này mọi người ai cũng vui tươi, yêu thơ, yêu nhạc, nhâm nhi từng câu thơ, vui cùng thơ, ngậm ngùi với thơ, hát vang những bài hát yêu thích - Không khí chân tình, ấm áp
Những tấm hình thật chan chứa tình thương mến bên nhau...Cám ơn Fan yêu Thơ_PTMH nhé!
Cám ơn tất cả...
Phạm Thị Minh-Hưng
SaiGon - T6 - 7/11/2014

Ai gởi cho tôi bài thơ buồn
Bài thơ thương nhớ, giọt mưa tuôn
Một ngày cuối hạ mùa ly biệt
Quên lời ước hẹn đã vấn vương...

Nhớ không một chiều rất xa xưa
Hàng dừa xanh lá, đứng bên bờ
Ta đã có nhau chung lối mộng
Che cùng chiếc nón dưới trời mưa...

Đã hẹn đừng xa - Tình ước mơ
Tuổi học trò nhung gấm hững hờ
Sao chia tay một ngày nắng hạ
Rồi xa, xa mãi có ai ngờ!

Mùa thu nào tôi cũng bơ vơ
Hàng dừa nay già héo xác xơ
Vẫn còn nhung nhớ ngày yêu cũ
Lòng tôi quạnh vắng đến bao giờ?

Tôi bước một mình chiều nắng phai
Bâng khuâng lối nhỏ mắt mi cay
Có phải dấu chân ai ngày đó
Vẫn còn in đậm ở nơi này?

Phạm Thị Minh-Hưng.


Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

THẢ BAY THEO GIÓ_THOÁNG HƯƠNG XƯA





Thả bay theo gió
Thoáng hương xưa chợt quay về
Hương xưa thoáng chạm cơn mê tuổi chiều
Xưa hương thoáng gợi niềm yêu
Thả hồn hoang dại trong chiều gió bay
Sợi tơ quấn quýt đêm ngày
Sao không níu chặt buông tay để buồn?
Mùa thu hờ hững giọt tuôn
Lòng em chừng đã nặng buồn hơn vui
Thiên hương rơi xuống ngậm ngùi
Có ai gói lại được mùi tóc xưa?
Để trong một sớm mai mưa
Thả bay theo gió cho vừa nhớ nhung

S@...

Displaying ảnh.JPG

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

GIÓ MƯA






GIÓ MƯA

Tiếng gió từ đâu rít vọng về
Bàng hoàng như ở giữa cơn mê
Sầm sập cỏ cây dần nghiêng ngả
Nỗi lòng xa xót buồn lê thê...

Trời bỗng khi không gió tứ bề
Gió điên gió đảo gió u mê
Mây đen mây xám mây vần vũ
Không gian ảo não nỗi nhiêu khê!

Gió hỡi làm sao mưa chẳng rơi
Rừng thu lá úa rụng tơi bời
Rạn vỡ hoang tàn vườn hoa đẹp
Ngân Hà mờ ảo cũng chơi vơi...

Bến sông vắng lặng bờ hiu quạnh
Gập ghềnh dòng nước sóng lênh đênh
Còn đâu hình ảnh đêm trăng sáng
Soi bóng dòng sông đẹp ngỡ ngàng!

Đêm nay mưa gió buồn mênh mang
Ngàn hoa thơm ngát rụng, hương tàn
Ngày mai nắng có về, sao kịp
Sưởi ấm tình hoa đã lỡ làng!

Phạm Thị Minh-Hưng.