Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Mơ Vạt Nắng Hồng_Thơ PTMH-Mưa nắng Saigon_TV - * Xin em đừng gọi anh bằng chú ...dị ghê...




Mượn nhé, ai ơi, vạt nắng hồng,
Hong nồng hơi ấm tháng ngày đông,
Chiều nay bão rớt tình hoang lạnh
Xám ngắt trời mây buổi gió giông.

Gió bão đầy trời, mưa ướt sũng,
Buồn thương, bé bỏng đóa hồng nhung,
Run trong gió bão, lòng hiu quạnh,
Nắng ấm đâu rồi, chỉ ước mong!

Mong chờ vạt nắng ấm bên song
Gió nhẹ mơn man ánh nắng hồng,
Chẳng nhớ nhung chi lời gió lạnh
Quên đi giá buốt hạt mưa giông,

Làm sao giữ mãi tình thơ mộng
Vạt nắng hồng thay ngọn gió đông,
Dệt mối tình xanh thêu gối lụa,
Bên nhau, ước mộng ngát hương nồng...

Phạm Thị Minh-Hưng
**

XIN EM ĐỪNG GỌI ANH BẰNG CHÚ ....DỊ GHÊ


Tôi hãy còn trẻ mà... mấy cô !

Cái cô này, ô hay sao mà lạ,
Tôi chưa già nên đâu đã có râu,
Nhìn kỹ coi, mơí hăm mí tuổi đầu,
Mắc mớ chi cứ gọi tôi là chú?

       Tiếng Việt mình biết bao nhiêu là chữ,
Có lẽ nào không đủ để xưng hô,
Chú cháu làm chi nghe dị chết mồ,
Tôi chẳng có cháu như... cô đâu nhé!

Cô hiểu cho vì tôi hãy còn trẻ,
Nên vẫn còn như cậu bé ham chơi,
Tôi không thèm làm người lớn, cô ơi,
Đừng bắt tôi mau già tội tôi quá.


Lỡ một mai - tôi nghĩ thầm - cô ạ,
Tôi với cô lại đem dạ ưa nhau,
Chẳng lẽ tôi lại thủ thỉ bằng câu:
"Chú...thích cháu"...nghe dị mần răng rứa. 


      
Cô biết không, chỉ mới vừa gặp gỡ,
Mà tôi nghe lòng hớn hở quá chừng,
Ai dè đâu, cứ "chú, cháu" cô xưng,
Làm cho tôi thật ngại ngùng khó xử.

Tôi xin cô đừng gọi tôi bằng chú,
Tôi chẳng khờ đi làm chú cô đâu,
Nếu như cô e ngại buổi ban đầu,
Thôi thì kêu tôi là..." ấy " cũng được.


         
Cô ơi, sao cứ tần ngần,
Mà không gọi thử một lần " ấy ơi ",
Để tôi mê mẩn trả lời,
"Gớm, nghe "ấy " gọi mà...rụng rời con tim."
                                              ST

Girl Image 
Cute Image

http://lanrungus.blogspot.ca/2013/01/xin-em-ung-goi-anh-bang-chu-di-ghe.html

*THƠ Trầm Vân

 
  Mưa Nắng Sài Gòn
 
Gửi em giọt nắng Sài Gòn
Con đường Lê Lợi chưa mòn dấu chân
Phố khuya hò hẹn bao lần
Nhớ thương nào có xa dần ngày xưa
Gửi em tháng Chín cơn mưa
Đổ về những tiếng guốc khua ngày nào
Nón nghiêng che má đỏ au
Tiếng mưa thánh thót rơi vào lòng tôi
Gửi em con sóng thương trôi
Bến Bạch Đằng gió ru lời tình ca
Ánh đèn lấp lánh đêm qua
Công viên ghế đá chưa nhòa dấu yêu
Gửi em những áng mây chiều
Thảo Cầm Viên tiếng chim kêu gọi mùa
Làn môi chia trái me chua
Nhắp ly xí muội cho vừa môi thơm
Gửi em năm tháng trĩu buồn
Tình xa u uất mõi mòn chờ nhau
Bão giông mưa nắng bạc đầu
Gác tay vầng trán đêm thâu u hoài
 Trầm Vân




__._,_.___

Rừng tre Sagano nằm ở phía tây bắc của Kyoto, Nhật Bản có diện tích 16km2. Không chỉ đẹp, khu rừng còn tạo ra những bản nhạc du dương khi gió thổi qua những rặng tre xào xạc. Ảnh: Yuya Horikawa

Rừng tre Sagano nằm ở phía tây bắc của Kyoto, Nhật Bản có diện tích 16km2. Không chỉ đẹp, khu rừng còn tạo ra những bản nhạc du dương khi gió thổi qua những rặng tre xào xạc. 
Ảnh: Yuya Horikawa

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

Tĩnh Lặng và Mưa_PTMH *--Ngày Xưa và Bây Giờ

tumblr-mnp1ko3hrV1rhz43wo1-500-137601667

Tĩnh Lặng và Mưa

Tôi ngồi tĩnh lặng, bóng đơn côi
Một cõi thinh không với đất trời
Chẳng biết vương buồn hay tưởng nhớ,
Mình tôi mộng mị với hồn tôi

Ơ hờ, một cõi lòng vời vợi,
Chẳng phải buồn mà cũng chẳng vui,
Trống vắng âm thầm trong thoáng mộng,
Còn gì...Dĩ vãng đã xa xôi...

Mưa rơi lặng lẽ mưa không thôi,
Bão rớt, chiều nay gió tả tơi
Thổn thức mưa tuôn hồn lạnh giá
Mưa hoài, ngập lối, nát khung trời...

Mưa mờ-mịt, giọt sầu tê tái,
Cỏ úa hoa tàn, mộng nhạt phai,
Xám ngắt không gian, lòng quạnh vắng,
Ai cho vạt nắng sưởi tình vơi?

Phạm Thị Minh-Hưng.
*
Duy Quang_DĐVKSG

Mặc định Ngày xưa và Bây giờ


Ngày xưa cứ nghĩ khi vui thì mới cười và khi buồn ta mới khóc
Bây giờ mới hiểu khi hạnh phúc ta vẫn khóc và khi tuyệt vọng nhất ta vẫn cười.

Ngày xưa cứ nghĩ đau nhất là bị tổn thương,là mất mát,là chia ly...
Bây giờ mới biết điều làm ta đau nhất là khi buồn không thể khóc được.

Ngày xưa cứ nghĩ cưới nhau rồi sẽ sống với nhau suốt đời
Bây giờ mới hiểu được câu nói: "sao dời vật đổi".

Ngày xưa cứ nghĩ có tờ giấy kết hôn rồi sẽ gắn kết với nhau
Bây giờ mới biết có khi tờ giấy ấy chỉ là hình thức.

Ngày xưa cứ nghĩ trân trọng, giữ gìn thì sẽ không bao giờ mất
Bây giờ nhận ra rằng càng nâng niu càng dễ mất hơn.

Ngày xưa cứ nghĩ nước mắt chỉ có khi ta buồn, ta khóc
Giờ biết ra là có lúc cười mà nước mắt vẫn cứ rơi.

Ngày xưa cứ nghĩ người lớn không bao giờ biết nói dối
Bây giờ mới biết hóa ra người lớn nói dối chẳng ai bằng.

Ngày xưa cứ nghĩ đã hứa thì nhất quyết phải làm
Bây giờ mới hiểu có khi làm cũng không còn ý nghĩa gì.

Ngày xưa cứ nghĩ ăn thật nhiều thì sẽ no, sẽ chóng lớn
Bây giờ ăn nhiều sợ bụng to, lười suy nghĩ, giống trẻ con.

Ngày xưa cứ trách cuộc sống làm mọi điều thay đổi
Giờ mới biết nó thay đổi là do lòng dạ con người.

Ngày xưa cứ nghĩ rằng xin tha lỗi là điều rất khó
Bây giờ mới hiểu tha thứ cho 1 ai đó còn khó hơn.

Ngày xưa muốn lớn lên ta phải là 1 người tốt
Giờ mới hiểu chuyện ấy không phải chỉ ở mỗi mình ta.

Ngày xưa cứ nghĩ làm sai thì sẽ sửa
Bây giờ nhận ra rằng có những lỗi lầm không thể nào sửa được.

Ngày xưa cứ nghĩ sẽ không bao giờ biết giận hờn và oán hận ai
Bây giờ mới nhận ra dường như ta đang căm giận...1 người nào đó.

Ngày xưa cứ nghĩ chỉ có cười to và cười mỉm thôi
Bây giờ mới biết có luôn cả nụ cười mà người ta hay gọi là "nhếch môi".

Ngày xưa cứ nghĩ ông bà sẽ ở bên ta mãi mãi
Bây giờ mới biết rằng có một nơi mà tất cả mọi người trên thế giới này, nhất định ai cũng phải đến.

Ngày xưa cứ nghĩ mỉm cười với người khác thì người khác sẽ cười lại với ta
Bây giờ mới hiểu có những nụ cười không hề được đón nhận.

Ngày xưa cứ nghĩ yêu đơn giản là nhung nhớ, chờ mong
Bây giờ mới biết phải chấp nhận, cảm thông, chia sẻ, bao dung, tin tưởng thì tình yêu mới định thành.

Ngày xưa cứ nghĩ một mình ta đứng giữa nơi mênh mông, rộng lớn là cô đơn
Giờ mới hiểu cô đơn là khi ta nhớ về một ai đó giữa chốn đông người vẫn không vơi nhung nhớ.

Ngày xưa cứ nghĩ không lấy được người ta yêu thì sẽ không lấy ai khác
Bây giờ lại nghĩ không lấy được người ta yêu thì...lấy ai cũng được!

Ngày xưa cứ nghĩ lớn lên ta sẽ trở thành tiểu thư, thành công chúa
Bây giờ mới biết ta đang là lọ lem, chân lắm tay bùn, vất vả giữa dòng mưu sinh.

Ngày xưa cứ nghĩ sống cầu an, không tranh giành, chiếm đoạt của ai thì họ sẽ không làm như vậy với ta
Giờ mới thấm thía câu: "cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng".

Ngày xưa cứ nghĩ cố gắng hết mình thì sẽ đạt được điều ta mong muốn, có được người ta yêu
Giờ hiểu ra là có những định kiến khắc khe không thể nào vượt qua được, và chỉ mỗi mình ta cố gắng thì cũng chẳng được gì

Ngày xưa nghe lời ông bà, ba má cố gắng ở hiền để mong sao được gặp lành
Giờ mới thấu cảm giác nhịn nhục đôi khi là thua thiệt, và người dữ vẫn ung dung sống với cuộc sống thật tốt nữa là khác.

Ngày xưa cứ nghĩ đường lên trời là xa nhất
Bây giờ mới biết xa nhất chính là khoảng cách giữa hai tâm hồn, là chiều dài nỗi nhớ.

Ngày xưa nghĩ bất cứ chuyện gì cũng có lý do của nó
Giờ mới biết rằng có những chuyện càng giải thích càng chẳng đến đâu.

Ngày xưa cứ nghĩ chỉ có ta mới có thể thay đổi bản thân ta
Bây giờ nhận ra rằng ta đã thay đổi quá nhiều vì người khác.

Ngày xưa cứ nghĩ mọi lỗi lầm đều được tha thứ
Bây giờ cảm thấy rằng không nhất thiết tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm.

Ngày xưa cứ nghĩ im lặng là tránh được xung đột, để mọi người cảm nhận nhiều hơn
Giờ mới hiểu im lặng có thể làm hiểu sai về nhau và giết dần bao cảm xúc.

Và ngày xưa cứ nghĩ chỉ có người sống mới biết thở
Nhưng giờ mới hiểu rằng có những người vẫn còn thở mà như đã chết từ lâu.
.



tumblr-m9v2q8jJBK1rfp1lho1-1280-13760166