Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

HOÀNG HẠC LÂU






Hoàng Hạc lâu là một ngôi tháp lịch sử, được cất trên vực đá Hoàng Hạc của núi Xà Sơn bên bờ sông Dương Tử, thuộc thành phố Vũ Hán tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Hoàng Hạc Lâu được xem là một trong bốn tứ đại danh tháp của Trung Quốc và là ngôi lầu nổi tiếng được các thi nhân ca tụng.

Lầu Hoàng Hạc đầu tiên được xây dựng ở trên ghềnh đá Hoàng Hạc thuộc huyện Vũ Xương tỉnh Hồ Bắc vào năm Hoàng Vũ thứ 2 đời nhà Ngô thời Tam Quốc (223 Tây Lịch). Đến nay suốt 1762 năm đã có 12 lần bị thiêu hủy, 12 lần xây cất lại, mỗi lần lại cao hơn và có nhiều tầng hơn.

Tên gọi " Lầu Hoàng Hạc " bắt nguồn từ truyền thuyết dân gian. Tương truyền Phí Văn Vi, một tu sĩ đắc đạo thành tiên thường cỡi hạc vàng ngao du sông thủy. Một hôm, tiên và hạc bay ngang Vũ Hán và dừng chân lại trên "Đồi Rắn" để nhìn ngắm, một bên là cảnh đẹp hùng vĩ của Trường Giang và bên kia là Ngũ Hồ trong khói sương diễm lệ. Người đời sau đã từ nơi tiên cưỡi hạc vàng bay đi xây lên một tháp lầu đặt tên là Hoàng Hạc Lâu.

Lầu Hoàng Hạc ngày xưa là nơi gặp mặt tao đàn của các văn nhân mặc khách đương thời. Trong thời Đường (618-907), các thi nhân đến Hoàng Hạc Lâu để vừa thưởng ngoạn phong cảnh non nước mây ngàn hữu tình, vừa uống rượu làm thơ.

Chinh chiến các thời đại phá hủy những kiến trúc Hoàng Hạc Lâu và đều được tái thiết. Ngôi lầu cuối cùng Thanh Lâu cắt năm 1868 và bị hủy hoại năm 1884. Năm 1957 khi ngôi cầu đầu tiên vượt sông Dương Tử được xây cất, vị trí cũ của Hoàng Hạc Lâu bị trưng dụng và các kiến trúc Hoàng Hạc Lâu được dời cách vị trí cũ 1 km.

Tháng 10 năm 1981, Hoàng Hạc Lâu được tái thiết và tháng 6 năm 1985 khánh thành. Tháp hiện nay là một công trình được xây lại bằng vật liệu hiện đại và có một cầu thang máy. Hoàng Hạc Lâu bây giờ nằm trong Hoàng Hạc Công Viên là nơi thu hút du khách trong và ngoài nước Trung Quốc.


Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

HOÀNG HẠC LÂU


Hoàng hạc về cõi thiên tiên,
Sương rơi lạnh lẽo hạc quên lầu vàng
Một mình lẻ bước hoang mang 
Vàng xưa phai nhạt úa tàn tơ duyên 
Lầu xa vẫn nhớ Người Tiên 
Bạch vân năm tháng quanh miền Hạc Lâu 
Hán Dương sông nước xanh màu 
Cỏ thơm Anh Vũ đẫm sầu nhớ nhung...!

Phạm Thị Minh-Hưng

Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

TÌNH MỘNG



TÌNH MỘNG

Chuông đổ năm xưa giữa Giáo đường
Giáng sinh cầu nguyện chuyện yêu đương
Xin Chúa lòng lành tròn nguyện ước
Đêm đông chung bóng tình vấn vương

Ai có ngờ đâu anh vắng xa
Chiều xuân năm ấy tình phôi pha
Vì đâu đành đoạn quên thề hẹn
Anh có biết không mắt lệ nhoà...

Noel này Giáo đường không anh
Tình ta xa cách mộng tan tành
Duyên nợ kiếp này chưa nặng gánh
Còn chi mơ ước hỡi trời xanh?

Ai phụ tình ai đời cách xa
Đôi người đôi ngả khóc tình ta
Anh có mơ gì nơi xa ấy
Héo úa tình em mãi thiết tha...

Anh còn đâu đó hỡi tình ơi?
Em ôm sầu nhớ hồn chơi vơi
Đêm qua giấc ngủ - tình xao xuyến
Ta đã bên nhau... mộng tuyệt vời...

Phạm Thị Minh-Hưng.

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

GIỮ LẤY SỢI TÌNH - GIỮ TÌNH MÃI XANH

image1.JPG
Ảnh Lê Thuý Vinh 

Giữ Lấy Sợi Tình

Anh đừng đi, em chẳng muốn chia xa
Vờ thế đó - đừng giả đò cắt đứt
Nợ duyên mình chẳng bao giờ em dứt
Dù giận hờn, dù đau xót lòng ta.

Sợi tình mỏng mảnh, sợi mềm nhung tơ
Hãy an nhiên, tình mãi một màu thơ
Đừng vướng bận chi! Rối bời sợi nhớ,
Gút mắt nào đâu - Sợi tình ảo mờ.

Thôi nhé anh, tình mộng ảo sầu mơ,
Hãy giữ lấy, cho tim côi chút nắng,
Đừng gỡ đi, đừng cắt đứt - bằng thừa,
Là thế đó, lòng ta đang hằng nhớ!

Tiễn đông đi, Tình xuân nồng hơi thở!
Nở rộ ngàn hoa, sóng biển vỗ bờ,
Anh nhớ nhé, tình ta màu bất tử
Ôm ấp trong tim - cánh Pensee' - Tình nhớ

Gìn giữ  cho nhau, cuộc tình gắn bó!
Dù tình đời đen trắng chẳng là mơ
Hãy mãi bên nhau tình đẹp Trăng Sao
Giữ lấy sợi tình cho đến ngàn sau... 
  
Phạm Thị Minh-Hưng.
*

Thơ - Giữ Tình Mãi Xanh (21/09/2013 22:02 PM)
Phạm Thị Minh-Hưng
Xin đừng vội vã lá thu ơi
Hờn giận chi tình đã ngậm ngùi


Lất phất mưa bay chiều lộng gió
Mây buồn phiêu lãng cõi tình vơi

Thời gian lặng lẽ phai màu tóc
Ngấn lệ rưng rưng mặn ướt môi
Tình hỡi, đã xa là biền  biệt...
Biết lỗi nơi ai - Chỉ tại trời

Phương này thu đến lá đong đưa
Mưa bay nhung nhớ chút hương thừa
Tình buồn hiu hắt hồn tê tái
Đừng vàng úa nhé lá sầu ơi

Xin hãy là hồn thu mỏng manh
Lá xanh nũng nịu chẳng xa cành
Đừng phai sắc thắm dù sương lạnh
Mặc heo may giá buốt tình xanh...

Hãy là cành biếc lá vô tư
Giữ mãi màu xanh thuở mộng mơ
Dù năm tháng nhạt nhòa hờ hững
Tình vẫn nguyên màu xanh ước mơ... 


Phạm Thị Minh-Hưng 



THU ĐÃ ĐI RỒI


THU ĐÃ ĐI RỒI

Thu đến thu đi thu hững hờ
Hồn thu tĩnh lặng thoáng bơ vơ
Cỏ cây tàn úa sương mờ phủ
Chân trời mây xám nhớ tình xưa...

Còn ngóng trông nhau tiếc mộng thừa
Ru hồn một thuở rất ngu ngơ
Phiến đá lạnh lùng đầy tuyết trắng
Cuộc tình xa vắng lạc hư vô

Trời hắt hiu buồn thu biết không
Thu đi tình hoang vắng bâng khuâng
Đàn ai lặng lẽ ngân đêm vắng
Như tiếng lòng ai oán nhớ nhung...

Thu đã đi rồi trời lạnh căm
Từng cơn gió buốt rít bên song
Sưởi ấm làm sao đêm cô quạnh,
Hồn thu lạc lõng cõi thinh không...

Phạm Thị Minh-Hưng.