Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

BÀI THƠ 8 CÁCH ĐỌC


 
TÀN PHAI_HạnhPham

*****



Nguồn: THVT./ LTP sưu tầm.
Lính thủy ,kính chuyển và chia sẻ.


Bài thơ này có 8 cách đọc.

Có lẽ chỉ có tiếng Việt mới phong phú như thế !

1. Bài thơ gốc (bài 1):

Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời
Thú vui thơ rượu chén đầy vơi

Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi

Qua lại khách chờ sông lặng sóng
Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người
Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng
Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.


2. Ðọc ngược bài gốc từ dưới lên, ta được bài 2:

Cười mỉm mắt ai bóng thướt tha
Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa
Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược
Sóng lặng sông chờ khách lại qua
Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá
Biếc xanh cành trúc giậu cài hoa
Vơi đầy chén rượu thơ vui thú
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.

3. Bỏ hai chữ đầu mỗi câu trong bài gốc,

ta được bài (ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng):

Cảnh xuân ánh sáng ngời
Thơ rượu chén đầy vơi
Giậu trúc cành xanh biếc

Hương xuân sắc thắm tươi

Khách chờ sông lặng sóng
Thuyền đợi bến đông người
Tiếng hát đàn trầm bổng

Bóng ai mắt mỉm cười.

4. Bỏ hai chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược
từ dưới lên, ta được bài (ngũ ngôn bát cú, luật
bằng vần bằng):

Mắt ai bóng thướt tha
Ðàn hát tiếng ngân xa
Bến đợi thuyền xuôi ngược
Sông chờ khách lại qua
Sắc xuân hương quyện lá
Cành trúc giậu cài hoa
Chén rượu thơ vui thú
Ánh xuân cảnh mến ta.

5. Bỏ ba chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, ta được bài
(tám câu x bốn chữ ):

Ta mến cảnh xuân
Thú vui thơ rượu
Hoa cài giậu trúc
Lá quyện hương xuân
Qua lại khách chờ
Ngược xuôi thuyền đợi
Xa ngân tiếng hát
Tha thướt bóng ai.

6. Bỏ ba chữ đầu mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ
dưới lên, ta được bài (tám câu x bốn chữ):

Cười mỉm mắt ai
Bổng trầm đàn hát
Người đông bến đợi
Sóng lặng sông chờ
Tươi thắm sắc xuân
Biếc xanh cành trúc
Vơi đầy chén rượu
Ngời sáng ánh xuân.

7. Bỏ bốn chữ đầu mỗi câu trong bài gốc, ta được bài
(tám câu x ba chữ) :
Ánh sáng ngời
Chén đầy vơi
Cành xanh biếc
Sắc thắm tươi
Sông lặng sóng
Bến đông người
Ðàn trầm bổng
Mắt mỉm cười.

8. Bỏ bốn chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược
từ dưới lên, ta được bài (tám câu x ba chữ):
Bóng thướt tha
Tiếng ngân xa
Thuyền xuôi ngược
Khách lại qua
Hương quyện lá
Giậu cài hoa
Thơ vui thú
Cảnh mến ta

Nguồn: THVT./ LTP sưu tầm.

Lính thủy ,kính chuyển và chia sẻ.

*****
  Chiếc lá cuối cùng
 
Lá co mình, run rẩy giữa cơn mưa
Ướt nhẹp yêu thương một góc trời tháng bảy,
Nỗi nhớ nằm yên, nghẹn ngào không thể cháy,
Khoảng trống cô đơn trong lá lớn lên dần…
Con đường mòn chờ đợi những bước chân,
Lá đợi đêm về nằm đau, thổn thức…
Mưa nặng hạt rơi làm xóa mờ ký ức,
Tiếng gió thở than bên sắc lá hao gầy.
Có bàn tay nào quên nắm một bàn tay,
Cành cây khô quên nỗi buồn của lá.
Mong ước ngày xưa bây giờ xa xôi quá!
Ai đó đã quên có lá ở bên đời…
Có khi nào chiếc lá cuối cùng rơi?
Rũ hết vấn vương để tìm về với đất,
Lá sẽ dần tan ở nơi bình yên nhất,
Đêm yêu thương ru lá giấc yên lành…
sưu tầm.
*****
QUÉT LÁ
Hình và rong bút

của Trần thị LaiHồng
 

Mới vào Đông, vùng Nam Hoa bang ngỡ ngàng trở lạnh bất thường.
Lưỡi bò lạnh từ Đông Bắc rà liếm xuống Đông Nam.
Đêm xuống dưới 30 độ F, ngày rón rén mon men leo lên cũng chỉ xém dưới 50.
Mặt trời rụt rè ló dạng sau đùn mây trắng bạc, ráng tỏa rạng mang sinh khí cho vạn vật.
 Vườn nhà có sáu cây bàng.  Hai bên bờ ao nhỏ phía Bắc, bốn một hàng phía Đông.
Lá hớn hở mở xòe hứng nắng nhưng không đủ sức giữ màu diệp lục, bàng hoàng run rẩy
ngỡ ngàng biến sắc, cau mặt đổi màu.
Liền một tuần, hàng bàng thắp đuốc từng tàng lá rực vàng nâu đỏ.
Trời Đất bỗng chuyển mình.  Gió lồng lộng về.  Ào ào đổ lộc rung cây.
 Giàn bông giấy đầu chĩu nặng hoa gục trên hàng rào trước ngõ.
Loạt hoa đỏ tía còn tươi roi rói khi lìa cành.
 Gió vô hình nhưng hiển lộng nhập vào lớp lớp mây trôi nhanh nhanh gấp gấp,
vào những thân tùng bách uốn cung cong vòng, vào cọng cỏ cúi mình sóng soài ngã rạp,
vào tàng lá bàng run rẩy lẩy bẩy buông từng mảng màu …
Vạn vật sinh động tìm an lạc, lặng lẽ diễn đạt.  Lá lìa cây vì cây không cố tình giữ
lá mà tùy duyên an nhiên buông bỏ.
Nhớ có lần chàng nhắc lời Đức Phật nêu một số hình ảnh về sinh diệt,
trong Phổ Diệu Kinh (Lalitavastara): "Giống như những chiếc lá của một cội cây
kề cận bên nhau trên cành qua những ngày đẹp trời. Khi mùa thu đến,
lá rơi bay vèo trong gió lốc".  Những chiếc lá ấy trước đây tạo một tàng cây
thì giờ đây phân tán. Ta không thể nào thu góp chúng để kiến tạo lại một tàng cây như cũ.
Mỗi chiếc lá sẽ không bao giờ còn có thể mọc lại đúng vào vị trí trên cành  như ngày nào.
 Đức Phật còn đưa ra hình ảnh những giọt nước trong dòng sông:
Dòng nước cuồn cuộn trôi từ nơi này đến nơi khác, nhưng tuyệt nhiên
không có một giọt nào chảy ngược về nguồn, mà tuôn ra biển cả,
tùy duyên thấm vào lòng đất, hoặc bốc bơi, đọng lại thành mây, rồi biến thể để trở về".
Cứ mỗi mùa lá rụng, tôi lại làm người quét nhặt lá bàng, và là dịp tưởng niệm một lúc cả mấy người.
 Mới năm nào đây, chàng thường nói: “Hoa nở để chuyển tàn; trái xanh sẽ chín nẫu rụng;

ta đang sống là ta đang tiến gần đến cái chết; ta sinh ra và đang hủy diệt từng phút giây …”
Mỗi lần cùng tôi quét lá, chàng thường nhắc nhở lời Mục sư Martin Luther King Jr. :
 “Quét hốt lá thì phải quét như MichaelAngelo vẽ, như Beethoven viết nhạc,
như Shakespeare soạn kịch.  Quét thật toàn hảo đến độ thiên thần bay qua
phải dừng lại ngắm nhìn bật lời ca ngợi ‘ đó là người quét rác vĩ đại !’  ”
 Nhưng, chàng “đi” rồi, đã về, đã tới, và nay chỉ mình tôi làm người quét lá.
Tôi không dám làm người vĩ đại.  Tôi chỉ là một phó thường dân.
 Bởi quét sạch lá rừng, đố ai ???  Rừng không lá rụng như bức tranh xanh
thiếu màu vàng sắc đỏ, bản nhạc cung đô trưởng vắng nốt mi bémol fa dìèze,
vở kịch hay không điểm lời cợt diễu.
Thu gom mười sáu bịch lá rụng, mỗi bịch cả 32 pounds.  Mặt đất còn lổm chổm
vài viên sỏi nhỏ chen nhiều trái bàng, trái xanh trái vàng trái nâu, trái tươi trái héo trái khô,
trái vỡ trái lành.  Những trái này dành cho chàng Đông Phương Sóc đang bám trên thân tùng,
cong chiếc đuôi xù chong mắt đứng đợi được phần chia sẻ.
 Mảng vườn quá sạch chẳng mát mắt nhìn.  Không còn sinh khí.  Tôi rung mạnh cây cành.
Lá lả tả buông mình.  Bức tranh Angelo điểm thêm sắc, bản nhạc Beetho bật nốt trầm,
và vở kich Shakespeare pha thêm nét cười.
To Be or Not To Be?  - Let it Be !

Không có nhận xét nào: