Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

ỐC VÀ BIỂN TÌNH_PTMH - TIẾNG THỜI GIAN - TRANH - THƠ.

DỌN NHÀ.
16/01/2013
HOA MAI ÚC CHÂU
(07/02/2012 23:21 PM)
 Ốc và Biển Tình

Phạm Thị Minh Hưng
 

Em, con Ốc nhỏ cuộn mình,
Im lìm vỏ kín, ngậm tình, yêu ai,
Mặc cho sóng đổ, gió lay,
Tình yêu một thuở, có ngày nhạt phai ?



Lăn mình trên bãi cát dài,
Tình đầu, Tình cuối, tình ai mặn mà,
Đại dương biển rộng bao la,
Thân Ốc nhỏ bé, biết là về đâu,
Biển xanh, sóng đổ, gió gào,
Nhỏ nhoi, thôi mặc,... nơi nào nổi trôi,
Mong manh mấy sợi tơ trời,
Sao Ta vấp phải, mộng đời khó phai,
Vấn vương,... vương vấn canh dài,
Tình đầu, Tình cuối...Thương ai, đôi bờ,
Con tim dẫu muốn ơ thờ,
Tơ trời đã vướng, mộng mơ đã chìm!
Nghìn năm, Biển có lặng im?
Dạt dào sóng vỗ, biết tìm về đâu?
...Cơn mơ... Xin hãy qua mau,
Để cho ghềnh đá, rêu sầu ngủ yên. . .

Phạm Thị Minh Hưng
*
Tiếng Thời Gian - PtMinhHưng-T.V.
05:29 14 thg 7 2012Công khai11 Lượt xem




TÌM AI

Tình anh thác đổ cuồng lưu,
Trắng trong dòng nước,suối reo lưng đèo,
Đá sừng sững, cây cheo leo,
Tìm ai, ẩn khuất, hắt hiu, mịt mù.
Có ai không - mãi đợi chờ?
Thời gian lẫn với hững hờ không gian,
Tìm ai trong buổi chiều tàn,
Cho lòng hoang dại, ngút ngàn nhớ nhung!
Tìm ai thơ thẩn, chiều buông,
Tìm ai lối cũ cỏ mòn dấu chân,
Rừng chiều lạc bước, bâng khuâng,
Ơ thờ mây tím, hoàng hôn rũ buồn,
Rong rêu, mòn mỏi nhớ mong,
Cánh chim biền biệt, biết trông phương nào!

Phạm thị Minh Hưng



Tìm ai giờ biết nơi đâu
Nắng nghiêng con gió qua cầu nhớ mong
Ngút ngàn rơi tiếng suối trong
Lời chim chuyền hót tiếng lòng xanh cây

Trầm Vân
Cám ơn thi hữu Minh Hưng với bài thơ rất trữ tình. TV

Tiếng thời gian
16 May 2012.

Non Nước Hữu Tình
(Lovely Scenery)
Sơn dầu trên vải bố, 30 x 36 inch (76 x 91.5 cm)
by A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh
*
All rights reserved
**
Tiếng thời gian
Ẩn khuất trong cỏ cây có bóng hình. Theo tiếng suối róc rách phảng phất giọng tơ vàng quanh đây. Tháng ngày nhạt dần đến cả dư âm dù muốn níu kéo. Thời gian làm thay đổi tất cả. Nhìn dưới lăng kính buồn thảm, thời gian hủy diệt mọi thứ, dường như làm tan loãng cả đến tiếng cười khúc khích thơm hoa, và cái mùi ngai ngái của nhụy. Cuộc sống không quan niệm được nếu không có thời gian. Nhưng buồn quá! "Chợt một chiều tóc trắng như vôi". Tất cả đều đã xa! Mù khơi. Người đuổi theo chới với, quay quắt và hụt hơi giữa cây cỏ đong đưa vô tình. Nước vẫn róc rách chảy, chẳng mảy may khao khát mang theo hoài niệm...(TTR)
 
HẠT THIỀN

Hạt thiền rụng xuống cội cây
Hóa thành đá biếc ngắm mây lưng trời
Biết tìm đâu nữa em ơi
Ta cuồng tâm đợi một người tình si
Nói gì với đá phẳng lì
Đem câu kinh khắc điều gì hỡi em
Rằng ta như trái tim mềm
Như dòng suối chảy ngày đêm chung tình
Như rừng xanh lá lặng thinh
Mướt non, già cỗi với nghìn trăng khuya
Có gì trong nhánh phân chia
Cuối cùng về lại đường bìa nhân gian
Mai kia hội ngộ đá vàng
Xóa màu đá thẫm phủ tràn rêu xanh
Ơi giòng... giòng chảy vây quanh
Hồ như trăm suối ngọn ngành về đây
Vẫn là biêng biếc trời mây
Vẫn phiên đá cũ... áo bay phương nào
Tâm thiền lay động ngõ vào
Rừng hoang khép lại, quên xao xuyến tình
Như Thương
**

Không có nhận xét nào: