Chút Rừng Xuân Na Uy
Nơi
đây núi non thật hùng vĩ, khoác lên mình sương khói lam chiều bao trùm lên đỉnh
núi, đất với trời như là một. Rừng thông reo vi vút, nghiêng mình ngả nón chào
trước cái giá buốt của tuyết đông lạnh lẽo của mùa đông đi qua. Trên những cành
cây khô da dẻ xù xì mọc hé lên những chồi xanh non, e ấp bên cạnh dòng suối
róc rách chảy qua khe đá. Ngàn hương sắc hoa rừng đua nhau nở rộ, thì thầm bản
tình ca réo rắc du dương. Vẫn biết đó là mùa Hạ của núi ngàn, bí ẩn và đam mê. Có
ai biết lời duới thung lũng vàng kia cũng muốn thốt lên những nỗi niềm sâu lắng:
Tôi buồn như phố cũ mây bay
Bàn chân từng ngón ngưng không thở
Lạc mất đường đi tạnh dấu bầy
(Trong
Tay Thánh Nữ Có Đời Tôi)
Phải
rồi, ta đã chia xa theo tháng ngày nắng vội. Ký ức được che phủ bởi tấm màn ảm
đạm u sầu và mưa sẽ gợi lên nỗi nhớ nhung vời vợi. Ôi còn đâu một thời áo trắng,
cúp cua... ngồi ăn hàng, chọc ghẹo bạn bè... phá phách Thầy Cô, mãi mãi băn
khoăn bởi những yêu thương vụng dại và những kỷ niệm... Nó dường như có sự khép
kín ngập ngừng và không đủ bản lãnh để nhường chỗ cùng những điều kiện cho tất cả những điều ước
ao.... không thành tựu, khi đường đời còn xa thăm thẳm. Song tất cả không chỉ dừng
ở đó.
Chuẩn
bị hành trang vào đời thế nào đây? Soi gương mình và sống với chính cái bóng của
mình trên quê hương thứ hai với những tháng ngày buốt giá trong năm. Tất cả đều
hoang mang, muốn lưu lại chút khoảnh khắc trong tâm hồn, khi bên ngoài như chẳng
có điều chi, nhưng trong khóe mắt lại chứa chan niềm u buồn. Trải qua bao năm
tháng tương tàn chinh chiến, thiên tai, bão táp của quê hương nay lại phải hòa
hợp cho dù với cái lạnh khắc nghiệt trong cái thiên nhiên tuyệt đẹp và quyến rũ...
rừng khuya dẫy đầy bao tâm sự và trùng dương trải dài trên xứ sở nhỏ hẹp, kết tụ
mọi tinh hoa màu sắc của nhiều văn hóa, nhiều sắc dân... Khi khách tha phương vẫn còn mang nỗi lòng một cảnh
hai quê, giờ đây như sự nung nấu lòng người mang một sức sống công bằng và bình
yên, kết cấu với nhau cố tạo riêng cho mình một văn hóa, một thế hệ " hai
lai " để sinh tồn bền vững mãi với thời gian. Dần dần, sự tiến hóa của những
người con gái bé nhỏ đã lớn lên trở thành một người phụ nữ đảm đang, làm vợ làm
mẹ. Nào là vừa lo công việc ở công sở, bếp núc gia đình, chăm sóc vườn hoa, vừa nuôi dạy
con cái lại cũng vừa làm bạn với chúng nó, còn thêm các công tác văn nghệ... viết
lách cho hội đoàn, công việc ngoài xã hội... lòng rộn ràng niềm vui lẫn hạnh
phúc. Ôi ! Nỗi mệt nhoài... ấy thế vẫn tiếp tục cuộc hành trình và nở mãi nụ cười
trên môi.
Tưởng
rằng mọi thứ sẽ theo thời gian chìm vào dĩ vãng. Chính những giây phút cố quên
thì lại càng nhớ thêm. Có nỗi nhớ nhung nào bằng nỗi nhớ quê nhà! Có công ơn và
thứ tình cảm sâu đậm nào bằng đối với Cha Mẹ anh em. Gặp lại bạn bè trong những
lần hạnh ngộ, thật đằm thắm, đơn sơ mộc mạc. Về đây, ru lại chút vang vọng đã
đánh mất, hãy siết chặt tay nhau. Cám ơn sự giảng dạy các Thầy Cô, chia sẻ cho
nhau những bí ẩn thăng trầm của đời sống, vui cùng vui với những nụ cười ròn rã,
trân trọng đối xử nhau bằng những tình thân thương, khi ký ức vẫn mãi gắn liền
với những kỷ niệm đáng yêu của một thời để nhớ để quên.
Có
một vài giá trị dành cho riêng mình... đôi khi như mời mọc, lẫn hương vị chua
chát, cay đắng trần ai. Ước gì được như chiếc lá đang nhẹ nhàng phiêu lưu và mạo
hiểm cùng cơn gió. Chim bay về góc phố cũ bỗng hoang vu, tràn ngập hơi thở
thiên nhiên, cảm nhận trong lòng bằng tai mắt để lắng nghe âm thanh hòa nhịp
cùng màu sắc cỏ cây mùa Xuân đang về, để gởi gắm tất cả nỗi niềm ưu tư, khoắc khoải của những người con còn mãi bôn ba
nơi xứ người.
Ngần
ấy thôi cũng để quanh quẩn, bân rộn hết cả chính mình. Có chăng chính vì bản
thân lặng nhìn cuộc đời nầy quá nhiều, đôi lúc không thể tập trung một ý tưởng
xa vời. Bởi lẽ nó không đơn thuần, rồi những hụt hẫng nầy lại nối tiếp những
khôn nguôi khác, bởi thân phận kiếp dã tràng luôn mang hai chữ định mệnh quá khắt
khe... đeo đẳng mãi. Khi thời gian không làm sao tìm lại được những ngày dong
ruỗi mới lớn, tập tành vào đời bằng những gói ghém yêu thương của tấm lòng.
Cố
níu kéo thời gian cũng chỉ là những phút giây ngắn ngủi với cuộc đời. Tất cả đều
không tưởng. Ký ức mãi luôn là dòng suối ngọt ngào, chảy thậm thấu sâu tận ngõ
sâu của tâm hồn. Có lúc dồn dập ầm ĩ như thác đổ, cũng có lúc cạn khô như dòng
nước mắt và vẫn âm thầm cho đến cuối cùng như những cơn sóng vỗ đi vào lòng biển
khơi, hoặc như những áng mây trôi.
Có
nhật ký nào ghi chép hết những thương đau lẫn hạnh phúc? Một ngày kia khi nắng
bừng tỉnh, nhảy nhót trên những đóa hoa hồng rực nở, gió nhè nhàng qua rèm cửa,
những giọt mưa li ti còn đọng trên kẽ lá, bầy chim hót líu lo trên cành mừng
khúc hát hoan ca, hạnh phúc lại về...
Chút
Xuân năm nào lại cũng vào đúng mùa Đông nơi xứ người, tuyết trắng lung linh như
trăm ngàn vì sao lạc lối. Dân bản xứ, lũ trẻ nó rất vui mừng nhất vào cuối tuần
hay ngày nghỉ lễ, lũ lượt nhau đi trượt tuyết ở tận miền núi xa xăm. Đôi khi một
số người già hưu trí như đàn chim thiên di bay tìm về nơi xứ ấm áp để trú ẩn một
mùa Đông. Hàng xóm... phố xá lại càng vắng tênh hơn. Giá rét và cái lạnh được
nhân lên lũy thừa khi lòng người còn mang nỗi u buồn xa xứ. Đôi khi thấp thoáng
hoài bão nỗi nhớ nhung vụng về, nhắm nghiền đôi mắt, hay mãi mãi giữ kín trong
lòng và sẽ mang theo đến bất tận. Có thật cay nghiệt và mặn môi lắm không? Tim
se thắt lại không? Tổn thương đến đau điếng...
Rất
có thể cuộc sống được an cư lạc nghiệp, con người đã nỗ lực vượt qua những khó
khăn, cố gắng trong tất cả mọi cố gắng để vươn tới những chân thạnh mỹ mong muốn.
Có
những định mệnh quá trớ trêu, hay con người phải... Xin được hâm nóng lại niềm
tin "Dù bị đau đớn quằn quại, tôi vẫn thiết tha yêu thương trần gian điên
dại nầy".**
** Trích trong Câu Chuyện Dòng Sông của Siddhartha
**
Tương Tư Nàng Ca Sĩ -Hoài Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét