Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

MẶC KỆ VÔ THƯỜNG









































MẶC KỆ VÔ THƯỜNG

Ta bây giờ có mong chi thêm nữa
Để mất để còn so với trăm năm
Tóc buồn ủ rũ, lá úa chiều thu
Đã là thế một màu mây bàng bạc...

Thời gian ơi sao tàn phai nhan sắc
Nếp da nhăn đôi khóe mắt hao gầy
Vầng trán cao thông minh vô tội lỗi
Nụ cười tươi có nở mãi trên môi?

Mặc kệ thời gian, cứ an nhiên tự tại
Sống âm thầm hẹn gì nữa tương lai
Nhìn cuộc đời bằng đôi mắt dửng dưng
Đổi thay bão giông tả tơi không ngừng...

Tuổi đời chồng chất, năm tháng héo hon 
Cứ yên vui quên hết những hao mòn
Mỗi bình minh thêm một ngày vui mới,
Dẫu nỗi buồn gặm nhấm xác thân đau

Đời tỉnh thức, thời khắc lướt qua mau
Buồn vui ngơ ngẩn khắc khoải âu sầu
Vắng lặng ngày qua đêm đen vời vợi
Ta chỉ là hạt cát lạc lõng giữa biển khơi!

Phạm Thị Minh-Hưng.

Không có nhận xét nào: