THOÁNG HƯƠNG XƯA
[Viết tặngThời Áo Trắng Ngày Xưa]
Bụi thời gian vướng đầy tóc mây
Rồi ra...chẳng biết sẽ bao ngày
Thì thôi quên hết thời giông gió,
Yêu đời như thuở ấy thơ ngây
Vần thơ sao cứ rụng đầy tay
Nhặt vào gom góp giấc mơ say
Lục tìm chi nữa... Tình xa vắng
Ngày lại qua ngày mây vẫn bay...
Kỷ niệm đếm mòn các ngón tay
Gió đời thổi mãi nhạt mầu mây
E ấp hai tà Em áo trắng
Tuổi mộng bao giờ biết nhạt phai...
Ta gặp nhau đây đã bao năm
Thời gian ngần ấy mấy cung trầm
Gặp nhau mầu tóc pha sương muối
Mà lòng cứ ngỡ tuổi mười lăm
Giữ cho nhau nhé chút hương nồng
Dẫu đời bạc bẽo có thành không
Cơn mê một thuở tình quên lối
Tơ trời lạc bước lắm long đong...
Phạm Thị Minh-Hưng
Ta về tìm lại thoáng hương xưa
Mặc kệ thời gian có hững hờ
Áo trắng ướp hương trong huyễn mộng
Tình Thơ ngày ấy vẫn như mơ...
Kỷ niệm thời hoa gấm học trò
Giờ đây còn nổi trôi ngây ngô
Bốn mươi năm lẻ cùng trông lại
Thoáng Hương Xưa...Hương vị ngày xưa...
Phạm Thị Minh-Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét