CÕI RIÊNG
Em nhốt ta vào cung điện xanh
Cho thân ta lạnh giữa cung đình
Khêu trăng bạch hạc về thương nhớ
Một cõi ân tình ôi tuyết trinh
Nhớ thuở yêu em thật lạ kỳ
Vô tình hay cũng bởi phân ly
Chẳng phải ta say tình mộng mị
Mà để tàu đêm em bước đi
Gặp lại đêm nay em nghê thường
Lung linh xiêm áo ta mê cuồng
Có phải trăm năm là huyễn mộng
Hay là dư ảnh những ngày thương
Biết chẳng mai kia chẳng cuối đường
Thôi thì hương cốm gói yêu đương
“Hai mươi năm nữa mình sao nhỉ?”
Em hỏi làm ta thêm nhớ thương!
Ta biết ngày mai em lại xa
Còn chăng nhung nhớ những ngày qua
Buổi sáng trông gương tìm bóng lạ
Vết buồn riêng một cõi bên ta.
PHÙNG QUÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét