Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

LÁ THƯ MÙA XUÂN


Lá thư Xuân mến gởi đến phương anh,
Đã mấy mùa qua, lá rụng xa cành




Lá thư Xuân mến gởi đến phương anh,
Đã mấy mùa qua, lá rụng xa cành

Anh có còn nhớ nhung gì kỷ niệm, 
Mình em giờ, đong đếm dấu tình xanh 

Trời mây buồn, cõi lòng em hiu quạnh 
Nhớ rất nhiều ngày hai đứa bên nhau, 
Mùa Xuân cũ, ngất ngây tình yêu dấu 
Anh dịu dàng, e ấp tiếng yêu đầu. 

Đóa hồng thắm ép bài thơ hò hẹn, 
Xây lâu đài, bao ước mộng dài lâu... 
Áo trắng thơ ngây đùa trong nắng lụa 
Mong ước một ngày ngây ngất hương cau... 
  
Tình đẹp như ánh trăng rằm, mười sáu! 
Tình thơ ngây chẳng vướng chút u sầu 
Quấn quýt nồng nàn, an nhiên vở mới, 
Có bao giờ ai biết được ngày sau? 

Nào có hay...Tình như lá phai màu 
Đất trời nghiêng ngả chìm nổi bể dâu
Tìm nhau nơi nao đường đời vạn nẻo 
Chiều Xuân ấy - một chiều xuân úa nhầu... 
  
Anh đi rồi cách biển rộng sông sâu 
Đời hết vui, lòng tan tác lạnh lùng, 
Sao biết được... Tình chỉ là ảo mộng 
Ôm trái sầu, thầm khóc suốt mùa đông! 
  
Xuân nay, anh hẹn về thăm quê xưa 
Đôi bờ cách trở tháng ngày nắng mưa 
Bụi thời gian phôi phai màu mái tóc , 
Đón Anh về, kể chuyện ước mơ xưa...
...
Ngày tương phùng nước mắt có như mưa? 

Phạm Thị Minh-Hưng 
*
image
*
Em Về Vướng Gót Mùa Thu
Em về vướng gót mùa thu
Còn nghe âm vọng lá khô thì thầm
Chiều đắm trên phím vĩ cầm
Bóng em in xuống cuối trầm vực quen.
Áo người phơi nắng mỏng tênh
Tôi. tay không. lấy gì đền ơn em
Chưa thành người lạ để quên
Tóc em thả xuống phía bên vai nào?
Em về trời đất xôn xao
Có tôi hồn vía lao đao đứng chờ
Từ em vướng gót vào thơ
Mùa thu như đã tình cờ yêu em.
Chiếc lá còn biết vàng thêm
Hỏi em, em vẫn trái tim dị kỳ?
Để tôi mải miết cuồng si
Thì em cũng đã biết lì như tôi…
Hư Vô

Không có nhận xét nào: