Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Khúc Tình Ca Trên Cát - Trần Văn Lương



Dạo: Ai về lấp hộ biển Đông,
Để con còng gió thôi trông ngóng người. 

Khúc Tình Ca Trên Cát

Trăng đứt nối, sương vấy nhoè hơi thở,
Chim quen đường xuôi phố chợ từng xâu.
Lá bàng khô lác đác phớt ngang đầu,
Xác rong biển bạc màu hong bãi mặn.

Bến chài im vắng,
Xóm đạo nghèo lẳng lặng ngấm vào đêm.
Đèn dầu hôi vài đốm nhỏ hom hem,
Run rẩy bám cánh rèm thưa lạnh ngắt.

Tháp giáo đường hiu hắt,
Nằm át ngọn phi lao.
Lòng khách chợt nao nao,
Nghe vẳng khúc tình ca nào thuở trước.

Mây quá khứ xoay vần đau ký ức,
Lửa thời gian hừng hực bỏng cơn mê,
Bóng hình xưa xốc xếch cõng nhau về,
Kỷ niệm cũ lê thê đùn lối rẽ.

Đã xa lắm những tháng ngày tuổi trẻ,
Thuở giáo đường buồn lặng lẽ bâng quơ,
Mắt dọc ngang, lòng xao xuyến vu vơ,
Rồi bối rối, ngây thơ quỳ, sợ tội.

Sân cát nóng, trống tan trường vang dội,
Đám trai khờ lụi đụi lấn chen nhau,
Lối ai về lẽo đẽo bước chân mau,
Nghiêng tóc biếc, tia nắng sầu lay động.

Thầm sớm biết mai kia đời trải rộng,
Chỉ gặp nhau trên lối mộng đơn côi,
Câu làm quen chưa kịp thoát bờ môi,
Sẽ mãi mãi chôn vùi không dám tỏ.

Tuổi thơ ấu hồn nhiên như cây cỏ,
Đứa bé trai ngày tháng đỏ rong chơi,
Ngậm ngùi trong một thoáng chốc rồi thôi,
Đôi chân đất mải băng đồi vượt suối.

Ngày nghỉ học, cùng bạn bè khắp lối,
Lầu Ông Hoàng dựa vách núi cheo leo,
Đường Phú Hài nắng gắt sạm hàng keo,
Đầm nước đục theo dấu bèo trôi nổi.

Đàn gái nhỏ, đoá mai rừng nở vội,
Hương chớm nồng đà hối hả sang sông,
Để trai làng tay trắng ngẩn ngơ trông,
Tuổi hoa bướm thoắt nghe lòng cô quạnh.

Mộng đời vừa nhú cánh,
Giày chiến binh đã thấm lạnh rừng sâu,
Tình ca đầu chưa viết trọn một câu,
Đành tắt ngấm trong vũng sầu ma quái.

Thân sống sót nửa kiếp tròn quay lại,
Người lạ người, mắt e ngại nhìn nhau.
Khúc nhạc tình bỏ dở biết tìm đâu,
Thương lũ dế âu sầu nương cỏ úa.

Cây xơ xác, bóng vô tình nhảy múa,
Nhúm sao mờ giãy giụa chết trong mây.
Hoài niệm buồn len lén ướt bàn tay,
Men kẽ đá, nhánh gai gầy tuyệt vọng.

Gió vùng vẫy, biển canh khuya lồng lộng,
Đêm lao chao, con sóng đuổi trăng già.
Bầy dã tràng, trong ngày tháng xót xa,
Vẫn cặm cụi viết tình ca trên cát. 

Trần Văn Lương Cali 3/2005




Không có nhận xét nào: