Phan Hạnh.

Này bạn già ơi, sáng nay bạn
 có nhớ uống thuốc bổ chưa? Hay là bạn quên? Hầu hết những người già 
chúng ta bị bệnh lãng trí; chính vì vậy mà có một câu nói đùa mới trở 
nên thịnh hành ngày nay:"Bộ sáng nay bạn quên uống bạch quả rồi hả?"
Theo kết quả của nhiều cuộc 
nghiên cứu, bạch quả (Ginkgo biloba) có khả năng tuyệt vời để kích thích
 trí nhớ, là một món thuốc hỗ trợ đáng tin cậy giúp làm giảm bệnh quên 
nhẹ. Bạch quả cũng được ca ngợi cho vai trò trong việc giúp đỡ các 
trường hợp của bệnh Alzheimer trung bình. Trong khi bệnh quên nhẹ thường
 là một phần của quá trình lão hóa tự nhiên, các triệu chứng sớm phát 
hiện của bệnh Alzheimer là quên nặng, suy giảm khả năng nhận thức, khảo 
sát và lý luận. Những thay đổi cơ bản bộ não có thể xảy ra sớm nhất là 
10 năm trước khi được chẩn đoán và thường xảy ra ở người trên 60 tuổi. 
Mặc dù yếu tố di truyền đóng một vai trò quan trọng trong nguy cơ phát 
triển bệnh Alzheimer, các nhà nghiên cứu
 đồng
 ý rằng lối sống tốt có thể giúp giữ cho bộ não của bạn khỏe mạnh. Tôi 
lo tìm hạt bạch quả để nấu chè ăn đây vì tôi hay quên quá.
Ở Canada, mùa thu hoạch nông
 phẩm hàng năm được đánh dấu bằng Lễ Tạ Ơn hay còn được gọi là lễ hội 
ngày mùa, rơi vào ngày Thứ Hai thứ nhì của Tháng Mười. Là một người có 
gốc gác miệt vườn Tiền Giang, tuy không hề làm nghề trồng trọt chăn nuôi
 nơi ruộng vườn nông trại, nhưng tôi rất thích thú vui đi hái rau quả, 
nhất là hái táo vì đỡ phải khom lưng lúi cúi như hái dâu tây hoặc hái 
đậu hái cà.
Năm nay tôi đi hái táo ở 
vườn táo Orchalaw Farms, số 9726 Heritage Road, Brampton tất cả là ba 
lần, hái hơn 40 cân Anh táo, vừa để ăn vừa làm quà tặng. Orchalaw Farms 
và các vườn táo cho khách hàng vào tự hái ở Ontario hầu hết đều đóng cửa
 vào cuối Tháng Mười. Tôi buồn năm phút, chỉ năm phút thôi là tôi vui 
lại vì tôi có thứ khác để thu hoạch: bạch quả!
Bạn có đi hái hay đi nhặt 
bạch quả bao giờ chưa? Vui lắm bạn ạ. Bạn hỏi đi nhặt trái bạch quả ở 
đâu? Xin thưa là ở ngay trong trung tâm thành phố Toronto, những nơi như
 Queen’s Park, Moss Park, Allan Gardens, Edwards Gardens, khuôn viên 
Trường Đại Học Toronto, Trinity Bellwoods Park, Toronto Island Park, 
High Park, nghĩa trang Mount Pleasant. Tôi không biết chính xác ở 
Toronto có tổng cộng bao nhiêu cây bạch quả “cái” nhưng cũng đủ nhiều để
 bạn đi lượm quả. Tài liệu cho biết chỉ có khoảng 25% số cây bạch quả ở 
Toronto là cây “cái” tức cây có quả; ba phần tư số cây bạch quả còn lại 
là cây “đực”, trụi lủi không có trái, chỉ có phấn bông làm cho bạn dị 
ứng sổ mũi mà thôi.
Ở thành phố Montreal, bạn có
 thể tìm thấy cây bạch quả tại các địa điểm: Viện bảo tàng Beaux-Art 
Museum đường Sherbrooke, công viên Joyce Outremont, vườn Bách Thảo, 
đường Saint Catherine, trường cao đẳng Notre-Dame, Parc La Fontaine, 
trường trung học Sophie-barat, cao ốc Londen Life 1245 Sherbrook street,
 trường đại học Concordia, gần tượng Bethune trên đường Maisonneuve 
Blvd. (north side), near Bethune's statue, Murray Hill Park, Westmount, 
St. Joseph's Oratory, nghĩa trang Mount Royal, v.v. Thành phố Ottawa 
cũng có cây bạch quả trồng ở gần đài tưởng niệm Việt Nam góc Preston 
street/Somerset street, Ottawa Experimental Farm, Russell Boyd Park, 
Pretoria Bridge, Tòa Đại Sứ Đức, v.v.
Tuy không có nhiều cây bạch 
quả cái có trái ở Toronto nhưng bạn khỏi lo, nếu bạn đi tìm thì thế nào 
cũng thấy quả rụng để nhặt, lý do là chỉ có dân Á Đông như Tàu, Việt mới
 chịu khó nhặt, còn người thuộc các sắc dân khác hoặc không biết giá trị
 bổ dưỡng của bạch quả hoặc không dám đụng tới trái bạch quả rụng dưới 
đất vì nó có mùi khó ngửi. Tên Anh ngữ của bạch quả là Ginkgo bị họ 
nghịch ngợm gọi là “stinkgo” cũng vì lẽ đó.
Trái bạch quả chín và bắt 
đầu rụng khoảng giữa tháng Mười. Bề nào cũng hay đi dạo công viên chụp 
ảnh cảnh mùa thu, sẵn thấy trái bạch quả rụng, bạn và tôi lượm đem về 
lấy hạt nấu chè ăn cho bổ. Riêng trong High Park, nơi gần nhà nhất, tôi 
thấy có bốn cây bạch quả cái có trái chi chít đầy cành. Để đề phòng bị 
dị ứng với chất urushiol (chất này cũng thường có ở dây leo thường xuân 
tức poison ivy) trong trái và lá bạch quả có thể làm ngứa rát da tay, 
bạn nên đeo găng tay rồi hãy nhặt nó.
Một buổi sáng sớm trong High
 Park, tôi đang cúi nhặt bạch quả thì một nhân viên làm vườn của công 
viên cười bảo tôi đang phụ bà ta dọn rác đấy và bà cám ơn, thật đúng như
 câu nói “rác của người này là của cải của người kia”. Nhiệm vụ của bà 
là nhặt để vứt vì sợ người qua lại giẫm bẹp trái rụng trên lối đi có thể
 khiến cho lối đi trở nên trơn trợt. Còn tôi đi nhặt hạt dành phần ăn 
của mấy con sóc. 

(Phan Hạnh dưới tàng cây bạch quả trong High Park, xách cây gậy kéo dài ra được để khều trái trên các cành thấp)
Mỗi lần đi nhặt, vợ chồng 
tôi bỏ ra khoảng 45 phút và nhặt được khoảng từ một trăm đến hai trăm 
hạt, tùy may rủi. Nếu trời mưa gió đêm hôm trước thì chắc chắn quả rụng 
nhiều tha hồ lượm. Nếu chậm chân đến trễ và có người đã lượm trước rồi 
thì coi như chúng tôi chỉ đi mót và phải đến thăm cây khác may ra chưa 
có ai nhặt. Bề nào cũng đi dạo công viên tập thể dục, nếu nhặt được 
nhiều hạt bạch quả thì tôi xem đó như là phần thưởng, là chiến lợi phẩm.
Nhặt quả chỉ là một phần ba 
hay phân nửa công việc, phần còn lại cũng mất nhiều công lắm, nào là chà
 xát cho bong ra hết lớp cơm bao bên ngoài hạt, xong rồi để cho hạt khô 
ráo để bóp bể và bỏ lớp vỏ cứng quanh hạt và chỉ giữ phần nhân dẻo để 
nấu chè gừng với đường phèn. Bổ hay không chưa biết nhưng chắc chắn đó 
là một kinh nghiệm vui vui.
Đã nhiều lần chúng tôi đi 
Niagara-on-the-Lake vào mùa thu để vui chơi ngắm cảnh và để ý thấy có 
một số cây bạch quả “cái” trồng dọc đường phố. Chúng tôi cũng có lượm 
nhưng không được nhiều, lý do là vì có rất nhiều du khách Á Đông cũng 
lượm bạch quả. Tôi không ngờ một người quen của tôi - dân Mít ta đàng 
hoàng chứ không phải Tàu, Đại Hàn hay Nhật - tuần vừa rồi đi đến địa 
điểm du lịch nổi tiếng đó để hái bạch quả. Tôi xin nói lại một lần nữa 
là hái chứ không phải nhặt. 
Giữa đám đông qua lại dập 
dìu, người bạo gan đó mang theo ba đoạn trúc dài, dùng băng keo nối lại 
thành cây sào và quơ đập cho bạch quả rụng để vợ con tha hồ lượm. Người 
hùng cho biết qua đợt hành quân càn quét đó, anh thu hoạch được 40 
pounds trái bạch quả. Vì trái chưa hoàn toàn chín cho nên anh phải mất 
công lâu hơn để làm sạch hạt. Một điểm thất bại khác là vì trái chưa 
chín tới nên có nhiều vị đắng hơn. Bạn nhớ đấy, bạch quả rụng ăn mới 
ngon. Dù sao đối với tôi, người bạn đó đã tạo một kỷ lục.
Hầu như tất cả những cây 
bạch quả ở Toronto cũng như trên thế giới đều do người trồng chứ không 
phải mọc hoang ngoại trừ một vài nơi ở Hoa Lục. Càng trở về sau, bạch 
quả là giống cây càng được ưa chuộng nhất để trồng ở đô thị vùng khí hậu
 ôn đới vì các ưu điểm: lá vàng đều vào mùa thu trông rất đẹp, phát 
triển chậm, cao to, có táng rộng cho bóng mát, miễn nhiễm sâu bọ bệnh 
tật, chịu đựng được điều kiện thời tiết khắc nghiệt và sống thọ qua 
nhiều thế kỷ. Tuy rằng giới chức thành phố có chủ đích chỉ trồng cây 
đực, nhưng sai sót vẫn có thể xảy ra và chỉ phát hiện ba bốn chục năm 
sau khi cây đủ tuổi ra trái.
Một cặp vợ chồng nọ mười mấy
 năm trước mua một ngôi nhà trên đường Princeton Road gần ngã tư Royal 
York và Dundas St W, trước nhà có cây bạch quả cao cho bóng mát rất vừa 
ý. Đến khi ba năm trước đây, cây bạch quả ra trái, mùa thu trái chín 
rụng đầy bị đạp vỡ ra bốc mùi hôi chua như phân chó mèo khiến gia chủ 
mỗi ngày phải mất công hốt dọn. 
Vì cây bạch quả đó do sở lâm
 viên thành phố trồng khoảng 50 năm trước do lầm tưởng đó là một cây 
đực, vợ chồng gia chủ liên lạc với thành phố và yêu cầu thay thế bằng 
cây khác không trái. Sở lâm viên thành phố đồng ý với điều kiện gia chủ 
phải trả chi phí $10,837: $9,000 giá trị của cây bạch quả, $954 phí tổn 
cưa đốn và dọn cây, $583 chi phí trồng cây mới, và $300 phí hành chánh 
không hoàn trả. Cho dù gia chủ chịu trả chi phí, trước khi thi hành, mọi
 thủ tục còn phải được hội đồng thành phố cứu xét, và họ đã không chấp 
thuận việc đốn một cây bạch quả sung sức lành mạnh. Bạn hãy đến địa chỉ 
44 Princeton Road tha hồ nhặt quả. 
Nếu có người không thích cây
 bạch quả cái thì ngược lại cũng có người thích như chàng phi công dân 
sự người nước Slovakia tên Martin Dusan Kuchta. Martin kể rằng vào năm 
1996, anh là phi công trưởng của hãng hàng không Czech Airlines và hay 
đến Toronto. Vốn là người có sở thích cây cối, một ngày đầu tháng 11 
Martin tản bộ ở Moss Park (tọa lạc góc đường Queen St E  và
 Sherbourne St) và trông thấy cây bạch quả rất đẹp đầy trái chín, thế là
 anh nảy ý định lấy hạt về trồng ở quê nhà. Năm 2006, cây bạch quả 
Martin trồng từ hạt ở Toronto đã phát triển tốt và cao khoảng bốn thước.
Người Âu Châu đã chú trọng 
đến cây bạch quả từ thế kỷ thứ 18 vì hình thù và sắc đẹp của nó. Ông 
Englebert Kaempfer, một y sĩ và nhà thực vật học người Đức, lần đầu tiên
 trong cuộc đời ông được thấy cây bạch quả trong chuyến công du Nhật 
Bản. Sau đó ông Carolus Linnaeus, người Thụy Điển, cũng là một nhà thực 
vật học, trong việc xếp lọai hệ thống các lọai động vật và thực vật, đã 
đặt tên Ginkgo Biloba cho cây bạch quả. Năm 1727, người ta mang cây bạch
 quả từ Trung Hoa tới Âu châu và trồng tại vườn dành cho những cây nhiệt
 đới. 
Tại Hoa Kỳ, năm 1784 ông 
Hamilton là người đầu tiên trồng cây bạch quả tại sân nhà ông ở 
Philadelphia và cây ấy hãy còn sống ngay cạnh nghĩa trang Woodlawn. Khắp
 Hoa Kỳ và Canada, những thành phố lớn hầu như đều có trồng cây bạch 
quả. 
Hiện nay có nhiều nông trại ở
 Hoa kỳ trồng loại cây này, chẳng hạn như ở South Carolina để sản xuất 
và cung cấp lá cho các nhà bào chế các sản phẩm bạch quả. 
Cây và lá bạch quả được đề 
cập đến nhiều trong văn chương Nhật bản và Trung Hoa. Hình họa của nó có
 mặt hầu như trong mọi ngành mỹ thuật như điêu khắc, hội họa, gốm sứ, 
thêu dệt… phần lớn ở Á Đông và một phần nhỏ ở Âu Mỹ. Năm 1815, thi sĩ, 
khoa học gia, triết gia, và chuyên gia nghiên cứu  thực vật
 Johann Wolfgang von Goethe của nước Đức có sáng tác bài thơ Ginkgo 
biloba để tặng bà Marianne van Sillemer trong một buổi họp bạn. Goethe 
xem bạch quả là biểu tượng của tình yêu đan kết tình bạn khi quan sát vẻ
 đẹp của lá cây bạch quả trong vườn và cảm xúc đề bút thành thơ, nguyên 
bản hiện vẫn còn giữ tại Heidelberg. 
Bạch quả được ca ngợi là 
thần dược. Một số trang web Việt ngữ có đăng bài viết “Bạch Quả: Trường 
Sinh Dược Thảo” của tác giả Trần Khánh Liễm nói khá đầy đủ các lợi ích 
của bạch quả đối với sức khỏe con người. Tác giả đưa ra ba trường hợp 
chứng minh sự hiệu nghiệm của việc chữa bệnh bằng bạch quả như sau:
1.- Tôi có người anh kết 
nghĩa năm nay 82 tuổi. Cách đây trên mười năm, vì rủi ro, anh đang lái 
xe bỗng dưng buồn ngủ, đâm vào chiếc xe 18 bánh đang đậu bên đường. Kết 
quả bị gẫy hai chân, gẫy hai tay và mất một cái đầu gối. Sau mấy tháng 
nằm bệnh viện, anh đã phải qua nhiều cuộc giải phẫu và cuối cùng anh 
được xuất viện. Anh tiếp tục tập luyện, cuối cùng đi lại bình thường. 
Mỗi khi trái gió trở trời, anh bị đau nhức thê thảm. Anh đi bác sĩ và 
được cho toa. Nhưng uống thuốc tê thấp không phải lúc nào cũng dễ vì nếu
 uống thuốc lâu, thuốc có thể làm nguy hại đến những bộ phận khác trong 
cơ thể. Một hôm, anh nghe người ta chỉ, dùng trà bạch quả, anh thấy dễ 
chịu hẳn lên, lại cảm thấy tâm trí thỏai
 mái, trí nhớ được phục hồi có thể ngồi viết lại những phần nhật ký anh 
chưa hoàn tất được. Rồi sau đó anh tìm hiểu nhiều về các lọai dược phẩm.
 Nay anh đã được bình phục và không còn đau nhức nhiều như trước kia 
nữa, thật là một an ủi lớn cho anh.
2.- Một người khác, bạn của 
anh tôi, năm nay 73 tuổi. Anh bị đau ở bả vai phải, kéo xuống cánh tay 
và bàn tay rất khó chịu. Anh đã đi mấy bác sĩ, uống năm sáu toa thuốc 
không thấy khỏi. Anh dùng sản phẩm bạch quả trong hai tuần, anh đã hết 
bệnh, sau đó anh đi mua ngay cây bạch quả 15 gallon, đưa về trồng trước 
cửa nhà. Mỗi sáng đi tập thể dục về, anh lấy mấy lá nhai rồi nuốt đi. 
Cách đây ít lâu, anh cho biết là lá bạch quả đã đem lại cho anh sức khoẻ
 lạ thường, cảm thấy người thật là cường tráng.
3.- Hai tháng nay, tôi được 
biết một người bạn, tâm hồn rất sáng suốt minh mẫn, nhưng cơ thể anh 
xuống dốc thê thảm. Các khớp xương của anh đau nhức. Mỗi khi cơn đau lên
 như thế, các bắp thịt kéo co lại đau đớn lắm. Anh tìm đọc tài liệu về 
sản phẩm bạch quả. Mấy hôm sau anh mua về dùng. Ngày hôm sau anh cho 
biết chưa bao giờ anh có được giấc ngủ ngon như thế, một tuần sau anh 
cho tôi biết các khớp xương hãy còn đau nhưng bắp thịt không co lại và 
không còn đau nữa.
(Ngưng trích)
Gọi bạch quả (hay ngân hạnh)
 là trường sinh dược thảo kể cũng không ngoa. Khoa học chứng minh cây 
bạch quả đã hiện diện trên quả địa cầu từ 270 triệu năm trước cùng thời 
với khủng long. Năm 2009, người ta tìm thấy một cây bạch quả khổng lồ 
tại thôn Thiên Đài, huyện Trường Thuận, tỉnh Quý Châu Trung Hoa. Thật ra
 đó là một chùm cây gồm hai cây bạch quả “tổ tiên” với rất nhiều cây 
“con cháu” ở xung quanh và chúng khác nhau rất nhiều về mặt độ dày và 
chiều cao.
Người dân địa phương nói 
rằng “hóa thạch sống” này vẫn đầy sinh khí trong mùa hè và có thể sản 
sinh ra hơn 4.000 cân Anh hạt mỗi năm. Là nơi trú ẩn an toàn cho nhiều 
loài chim, chùm cây này được coi là rất linh thiêng đối với dân làng. 
Những người dân làng dù ở gần hay xa đều tới cầu nguyện và tế tự dưới 
cây để cầu xin cho điều kiện thời tiết thuận lợi.
Cây bạch quả cổ thụ này có 
chu vi 16,8 mét (55,1 feet), tương đương với 13 đứa trẻ nắm tay nhau ôm 
vòng quanh thân cây. Nó có chiều cao 50 mét (164 feet), và tán của nó 
bao phủ một vùng rộng cỡ nửa héc-ta. Theo các chuyên gia lâm nghiệp, cây
 này đã sống thọ hơn 4.000 năm, được đặt cho biệt danh “Trung Hoa ngân 
hạnh vương” và được công nhận trong sách Guinness Book of World Records 
năm 1998.
Mấy mươi năm gần đây, sau 
nhiều cuộc khảo cứu, người Tây phương tiêu thụ các sản phẩm xuất chiết 
từ lá và hạt bạch quả càng nhiều. Bạch quả đã được chứng minh lâm sàng 
chữa được chứng ù tai, một vấn đề thường gặp nhưng khó trị. Trong một số
 nghiên cứu được thực hiện tại Pháp vào cuối năm 1970, từ 40 đến 74 phần
 trăm bệnh nhân mắc bệnh ù tai, chóng mặt, và mất thính giác nhận thấy 
có sự cải thiện đáng kể với việc sử dụng bạch quả. Thảo mộc kỳ diệu này 
cũng thấy là có lợi cho việc điều trị đau đầu, trầm cảm, dị ứng, xơ vữa 
động mạch, rối loạn nhịp tim, bệnh mạch máu ngoại biên do tiểu đường, da
 sẩn ngứa, bệnh tăng nhãn áp, bất lực, viêm võng mạc và dây thần kinh, 
cũng như
 các giai đoạn đầu của bệnh Alzheimer.
Sản phẩm bạch quả thường đi 
kèm trong viên thuốc hoặc dạng viên nang. Liều điều trị thông thường là 
40 mg đến 120 mg, 2-3 lần mỗi ngày. Trong 30 năm qua, bạch quả đã chứng 
minh hiệu quả của nó đối với nhiều người tăng trí nhớ, giúp sự tuần 
hoàn, và điều trị một loạt các vấn đề sức khỏe.
Người ta nói đùa rằng bạn 
không bao giờ nên uống thuốc ngủ và bạch quả cùng một lúc. Tại sao? Tại 
vì nó sẽ làm cho bạn ngủ say, bạn có thể nằm mơ mê man nhớ đủ mọi chuyện
 nọ chuyện kia và không thể thức dậy! 
Bạn hãy nhận biết rằng không
 phải tất cả các sản phẩm bạch quả đều giống nhau. Có thứ không chứa đủ 
tất cả các thành phần hoạt động hữu hiệu. Tránh mua thứ rẻ tiền. Bạn nên
 đọc nhãn kỹ; sản phẩm phải có ít nhất 24% "flavonoid" hoặc "glycoside 
flavone bạch quả" và sáu phần trăm "ginkgolides" hoặc "terpene 
lactones." Tuy bạch quả không gây tác dụng phụ nào trầm trọng nhưng 
trước khi dùng bạn cũng nên hỏi bác sĩ gia đình của bạn cho chắc ăn, 
nhất là nếu bạn đang dùng chất làm loãng máu, aspirin, tỏi, vitamin E, 
gừng, hay Coumadin.
Người Triều Tiên gọi bạch 
quả là “Eun Hang”, có nghĩa là ngân hạnh và phát âm giống y như ngân 
hàng. Trong chương trình truyền hình “1 Night 2 Days”, nam diễn viên Đại
 Hàn Yoo Hae Jin kể chuyện vui rằng hai bên lề đường phố Hán Thành có 
rất nhiều cây bạch quả và người qua đường ai cũng mừng rỡ kêu lên “ngân 
hàng” và cùng nhau nhặt quả rụng như nhặt tiền. Hai thành phố thủ đô Bắc
 Kinh và Đông Kinh của Trung Hoa và Nhật Bản cũng có trồng rất nhiều cây
 bạch quả, tạo nên cảnh trí thu vàng quyến rũ và lãng mạn. 
Thủ đô Hán Thành bắt đầu hạn
 chế việc trồng thêm bạch quả trong những năm gần đây sau khi nhận được 
nhiều lời phàn nàn về mùi hôi của loại cây này từ người dân. Tỷ lệ cây 
bạch quả đã giảm xuống còn 40,3 % vào năm 2012, tương ứng với sự gia 
tăng của các loại cây khác như cử và anh đào. Số cây bạch quả cái ở thủ 
đô hiện nay là 25.800 cây. Nhằm nỗ lực ngăn chặn mùi hôi của trái bạch 
quả chín rụng, vào năm ngoái, sở công viên cử các toán đặc nhiệm hái tất
 cả quả trên cây trước khi chúng rụng xuống đất, thu được khoảng 4 tấn 
quả. Sau khi kiểm tra hàm lượng kim loại nặng trong quả, chính phủ đem 
phân phát cho người cao niên trong thành phố. Tôi nghĩ Toronto nên bắt 
chước Hán Thành áp dụng biện
 pháp
 này trong những năm sau khi tôi không còn sức đi nhặt bạch quả nữa.
Phan Hạnh.
 *
Chè bạch quả:
Mời Thanh Dương, Hoài Hương, Đặng Sơn và các bạn một chén chè
 bạch quả... ảo. Món chè bạch quả rất đơn giản dễ làm, nấu 
nhanh lắm, không đầy nửa giờ, với các vật liệu đã mua trước hoặc có sẵn 
như bạch quả, hạt sen, đường phèn, nhãn nhục, táo tàu, nấm tuyết, vân 
vân, tùy sở thích của quý bạn. PH.
Hái nhặt bạch quả 
Mời các bạn xem người ta hái nhặt bạch quả như thế nào nhá. Phan Hạnh.

Các phụ nữ Trung Hoa dùng sào thọc bạch quả rớt rồi nhặt trong một công viên ở New York
 
Một người Tàu nhặt được một đống trái bạch quả trong khuôn viên Trường Đại Học Chicago
Có gì xài nấy, có chổi dùng chổi
 
Nhặt bạch quả trên đường phố Albrecht Durerstraat, Oud Zuid, Amsterdam, Hòa Lan
 
Người da trắng cũng biết nhặt bạch quả để rang lên ăn chứ bộ!
Hai cô Nhật này dùng đũa gắp bạch quả rụng thì biết
 chừng nào cho xong đây!
 
Dùng dù để ngửa lên để hứng quả rụng ở đại lộ Midosuji, Osaka, Nhật Bản

Trường
 Đại Học Côn Minh, tỉnh Vân Nam Trung Hoa. Người ta leo lên cây bạch 
quả, dùng gậy tre đập cho trái rớt xuống tấm vải nhựa thật lớn trải 
quanh gốc cây để hứng.
Thôi mang xe cẩu tới rung cho lẹ ở Đại Hàn (?)
Heo thích ăn trái bạch quả rụng vì cơm của bạch quả chín có mùi hôi chua như hèm
On Tuesday, November 5, 2013 10:24:06 AM, thanh dao wrote:
   
Minh Hưng ơi...Thanh ...cũng thế mới nhìn cứ tưởng là nhãnHai đứa mình "tri kỷ"NTTD
On Monday, November 4, 2013 9:52:36 PM, minhhung phạm wrote:
Cây trái bạch quả thật đẹp, mới nhìn giống quả nhãn[ nếu không nhìn lá]








2 nhận xét:
Cảm ơn anh Phan Hạnh!
Bài viết thú vị , hay lắm !
Cám ơn anh Phan Hạnh!
Bài viết rất thú vị, hay lắm!
Đăng nhận xét