Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

CÕI LẠ & CÕI VÔ BIÊN_Thơ Cảm Tác

10003389_812773262070523_1794446160_n
CÕI LẠ
Sau cánh cửa là thiên đàng
Mở ra. Lạ chỗ, bàng hoàng hương đêm
Khép vào. Một cõi vô biên
Giữa đường trăng mật còn thơm môi trần.
Căn phòng như thể không chân
Hít vào. Cho giáp một vòng dung nhan
Thở ra. Nhẹ nhổm hương trầm
Em trong ta. Mãi trong ngần, đó em!
Chỗ nằm mỗi lúc rộng thêm
Em so đo chút chăn mền, đôi khi
Trăm năm mấy bận xuân thì
Để em còn biết hoài nghi tuổi mình?
Ta về cho kịp tái sinh
Nửa đêm chiếc bóng cựa mình khóc vang 
Thắp trăm ngọn nến da vàng,
Trăng đang mãn nguyệt ngang tàn tích em…
Hư Vô
*
Cõi Vô Biên

Bàng hoàng lạc lối thiên đàng
Tình ơi! Ấm áp nồng nàn hương đêm
Mơ màng một cõi vô biên
Đường tơ-mật ngọt kề bên môi trần...

Đêm trăng dịu ánh bâng khuâng
Từ bao hư ảnh giáp vòng dung nhan
Trăng vàng lộng lẫy tình nhân
Lụa là tình vẫn trong ngần sương đêm

Dưới trăng bóng ngả êm đềm,
Chút so đo lẫn ngại ngần, một khi
Tình đời mấy bận suy vi
Như con sóng nổi, hoài nghi phận mình...

Ước gì một kiếp tái sinh
Đầu hôm tiếng khóc trở mình thênh thang 
Tình lung linh ánh trăng ngàn
Gom bao mộng mị phủ tàn tích em...

Phạm Thị Minh-Hưng.
[ Cảm tác_Cõi Lạ_HV ]
**

Không có nhận xét nào: