Je croyais que vieillir. . .Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m’apercois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.
Marcelle Paponneau
(La voix de l’Hospitalite)
**
Cứ Tưởng Già …
(phỏng dịch theo Marcelle Paponneau)
Tôi cứ tưởng nỗi buồn tênh tuổi tác,
Tháng năm tàn gió dập với mưa sa,
Tiếng ồn ào tâm hồn ta tản mác,
Tóc bạc dần gương mặt dưới làn da.
Có ngờ đâu tuổi đời không phải vậy,
Đừng thở than cho mộng ước tàn đi,
Từng bước nhỏ hẹp dần cho ta thấy,
Nỗi mến yêu ngắn đậm tuổi xuân thì.
Với ảo ảnh một bầu trời đen xám,
Với mùa thu không hoa nở môi cười,
Với câu hát không gợi ngầm lá thắm,
Với sử xanh không bút tả nên lời.
Nhưng đây nhé, tuổi đời thêm hiểu rộng,
Mỗi bước dồn không nghĩ đến ngày mai,
Cùng năm tháng già đi ta đâu thấy,
Ta không màng biết tuổi chốn thiên thai.
Tâm hồn ta không hề thay đổi nữa,
Ngàn trăng sao cho ước hẹn ngày mai,
Tim ta đã không còn tham mộng ước,
Khi trời trong nhẹ cuốn tháng năm dài.
Rồi ta ngắm những đóa hồng rộn nở,
Giữa mùa thu ta mở mắt nhìn đời,
Mùi thơm ngát nhẹ nhàng vương hơi thở,
Ta ôm choàng gối mộng giữa hoa rơi.
Tôn Thất Thiệu (2012)
*
*
Mới Thoáng Hôm Qua
Mới hôm qua xem mình còn trẻ mãi,
Hương thời gian ngọt tựa hạt mưa bay,
Đời chỉ giống một trò chơi trang trải,
Như gió chiều nhẹ vuốt ánh đèn lay.
Ngàn thần tượng huy hoàng
xây mộng ước,
Dựng lâu đài trên
bãi cát hôm nay…
Bóng đen trùm
ngày đêm trôi lả lướt,
Tôi bàng hoàng
vơi hết tháng năm dài.
Mới hôm qua xem
mình còn trẻ mãi,
Biết bao vòng thức uống đợi lời ca,
Biết bao nhiêu lạc thú cuốn chân ngà,
Mắt có mỏi không chịu nhìn tới
chốn.
Rồi tuổi trẻ như
thời gian lẫn trốn,
Đâu biết rằng đời là cả trăng sao,
Ôi nhớ nhung những lời nói ngọt
ngào,
Nghe réo rắt trong hồn đầy mộng
ước.
Ngày hôm qua
khi trăng còn xanh mướt,
Thời gian trôi cứ ngỡ chuyện thiên đường,
Tôi giong chơi giữa lứa tuổi
dư hương,
Không nhìn rõ
tương lai đầy ngang trái.
Đây trò chơi của muôn nghìn
sắc thái,
Nhóm lửa hồng bừng dậy đã phai
mau,
Bạn bè ơi có hiểu được lòng
nhau,
Xa là hết chỉ mình tôi còn
lại.
Bao lời ca mượn đầy niềm oan
trái,
Chưa tỏ lời đã mặn
đắng lên môi,
Ôi thời gian tuổi trẻ đã qua rồi…
TTT(2012)
Hier quand j'étais jeune
Hier
quand j'étais jeune
Le goût de la vie était aussi doux que la pluie sur ma langue.
J'ai taquiné la vie comme si c'était un jeu idiot
De la même manière qu'une brise du soir taquinerait la flamme d'une bougie
Les milles rêves que j'ai rêvés, les choses splendides que j'ai planifiées
Je les ai toujours bâties hélas sur du sable faible et mouvant
Je vivais la nuit et évitais la lumière nue du jour.
Hier quand j'étais jeune
Tellement de chanson de boisson attendaient d'être chantées,
Tellement de plaisirs capricieux m'attendaient en magasin
Et tellement de douleur que mes yeux émerveillés refusaient de voir.
J'ai couru tellement vite que le temps et la jeunesse finalement s'épuisèrent,
Je ne me suis jamais arrêté pour penser au sens de la vie
Et toutes les conversations dont je peux maintenant me souvenir
Ne concernaient que moi et rien d'autre.
Hier la lune était bleue
et tous les jours fous apportaient quelque chose de nouveau à faire.
J'ai utilisé mon âge magique comme une baguette
et n'ai jamais vu le gâchis et le vide au delà.
Le je de l'amour que j'ai joué avec arrogance et fierté
et toutes les flammes que j'ai allumées moururent trop vite
Les amis que je fis avait tous l'air de se disperser
et seul mou restait sur scène jusqu'à la fin de la pièce.
Il y a tant de chansons en moi qui ne seront jamais chantées,
Je sens le goût amer des larmes sur ma langue.
Le temps est venu pour moi de payer pour quand j'étais jeune.
TônThấtThiệu.
Le goût de la vie était aussi doux que la pluie sur ma langue.
J'ai taquiné la vie comme si c'était un jeu idiot
De la même manière qu'une brise du soir taquinerait la flamme d'une bougie
Les milles rêves que j'ai rêvés, les choses splendides que j'ai planifiées
Je les ai toujours bâties hélas sur du sable faible et mouvant
Je vivais la nuit et évitais la lumière nue du jour.
Hier quand j'étais jeune
Tellement de chanson de boisson attendaient d'être chantées,
Tellement de plaisirs capricieux m'attendaient en magasin
Et tellement de douleur que mes yeux émerveillés refusaient de voir.
J'ai couru tellement vite que le temps et la jeunesse finalement s'épuisèrent,
Je ne me suis jamais arrêté pour penser au sens de la vie
Et toutes les conversations dont je peux maintenant me souvenir
Ne concernaient que moi et rien d'autre.
Hier la lune était bleue
et tous les jours fous apportaient quelque chose de nouveau à faire.
J'ai utilisé mon âge magique comme une baguette
et n'ai jamais vu le gâchis et le vide au delà.
Le je de l'amour que j'ai joué avec arrogance et fierté
et toutes les flammes que j'ai allumées moururent trop vite
Les amis que je fis avait tous l'air de se disperser
et seul mou restait sur scène jusqu'à la fin de la pièce.
Il y a tant de chansons en moi qui ne seront jamais chantées,
Je sens le goût amer des larmes sur ma langue.
Le temps est venu pour moi de payer pour quand j'étais jeune.
TônThấtThiệu.
*****
The Road Less Taken
Two roads diverged in a yellow wood,
And sorry I could not travel both
And be one traveler, long I stood
And look down one as far as I could
To where it bent in the undergrowth;
And sorry I could not travel both
And be one traveler, long I stood
And look down one as far as I could
To where it bent in the undergrowth;
Then took the other, as just as fair,
And having perhaps the better claim,
Because it was grassy and wanted wear;
Though as for that, the passing there
Had worn them really about the same,
And having perhaps the better claim,
Because it was grassy and wanted wear;
Though as for that, the passing there
Had worn them really about the same,
And both that morning equally lay
In leaves no step had trodden black.
Oh, I kept the first for another day!
Yet knowing how way leads on to way,
I doubted if I should ever come back.
In leaves no step had trodden black.
Oh, I kept the first for another day!
Yet knowing how way leads on to way,
I doubted if I should ever come back.
I shall be telling this with a sigh
Somewhere ages and ages hence:
Two roads diverged in a wood, and I -
took the one less traveled by,
and that has made all the difference.
Somewhere ages and ages hence:
Two roads diverged in a wood, and I -
took the one less traveled by,
and that has made all the difference.
Robert Frost
TonThatThieu.(2011)
Ngõ vắng (Phỏng Dịch)
(Đã hẹn với em rồi không tưởng tiếc)
VHC
Rừng vàng úa hai nẻo đường mở ngõ
Một mình ta mà biết hướng trời nao
Ta đứng nhìn, kẻ lữ hành đâu rõ
Về phương xa, mắt cũng đã phai màu
Và ngõ hẹp biến dần theo lối cỏ
Ta chọn rồi ngõ khác cũng lao đao
Đây chắc hẵn là con đường định mệnh
Vì cỏ mềm hoang dại muốn ta đi
Và ngang qua vùng bước chân ta đến
Cũng một bờ cỏ mọc lối phân kỳ.
Bình minh ấy hai con đường như một
Không vết hằn cỏ lá cũng như xưa
Thôi dành lại lối kia cho mai mốt
Có biết đâu là kẻ đón người đưa
Ta nghĩ rằng ta không hề trở lại
Tháng ngày qua như tiếng thở dông dài
rồi tuổi đời trang trải lối tương lai
Hai ngõ hẹp trong rừng thưa lạc lối
Ta chỉ biết con đường ta đi tới
Chỉ là vùng ngõ vắng đó mà thôi.
TonThatThieu.(2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét