Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

DẬY MỘNG - HOÀI MỘNG.
- Hư Vô - Ngọc Quyên -



 
Dậy Mộng 
Có em về dậy hồn tôi thức
Từ trong hoang tích nỗi hoài thai
Vặn mình nghe bàn tay còn nóng
Vẫn không níu kịp một hình hài.

Đêm vấp bóng nằm trơ con mắt
Hương quen còn ngan ngát bềnh bồng
Dòng tóc em dài như sóng biếc
Lùa tôi vào dốc biển mênh mông.

Thả hồn trôi dạt về một phía
Gót mòn đã giáp dấu phiêu linh
Trái tim tôi thình lình rướm máu
Chỗ có em cất giấu tội tình.

Em bỏ đi mang theo cái bóng
Ôm lòng đêm bên gối lụa nhầu
Tôi thất thanh gọi tôi ơi ới
Biển xa dậy mộng sóng xanh xao… 
Hư Vô

 
Hoài Mộng
 Giữa cơn mơ hồn em tỉnh thức
Như đóa quỳnh trở giấc hoa khai
Anh trở về gió bay hương quyện
Vực yêu thương in dấu hình hài .

Đêm đối bóng lệ rưng khóe mắt
Nhìn thu đi theo vết phiêu bồng
Tóc em bay thương hoài ngàn dặm
Dẫu xa xôi tình ngát mênh mông .

Gởi mây đưa hồn trôi một phía
Có nắng vàng hong gió lung linh
Tiếng thơ rơi sầu chung một thuở
Chảy về tim dòng nhớ tội tình .

Anh vẫn bên đời em chiếc bóng
Gọi giấc mơ êm dấu lụa nhàu
Chiếu chăn thao thức đêm huyền thoại
Biển yêu thương dậy mộng xôn xao …
 
Ngọc Quyên


Không có nhận xét nào: