Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ - NHATRANG NGÀY VỀ - NHATRANG

  Chúc Mừng Ngày Quốc Tế Phụ Nữ
  • Trần Thị Lai Hồng

Ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3, Ngày Liên Hiệp Quốc vì Nữ quyền và Hòa bình Quốc tế được Liên Hiệp Quốc chính thức hóa vào năm 1977. Trong một thế kỷ qua, người phụ nữ đã giành được sự bình đẳng trước pháp luật trong hầu hết các lĩnh vực và ở hầu hết các nước trên thế giới. Tuy thế, hiện nay phụ nữ vẫn không ngừng tranh đấu vì quyền bình đẳng với nam giới.

Lịch sử của ngày Quốc Tế Phụ nữ bắt đầu từ thời Cổ Hy Lạp và tiếp tục khắp thế giới từ năm 1857 đến 1911.


Ngày 8 tháng 3 năm
1908, 15.000 phụ nữ diễn hành trên các đường phố New York để đòi được giảm giờ làm việc, lương cao hơn và hủy bỏ việc bắt trẻ con làm việc. Khẩu hiệu của họ là "Bánh mì và Hoa hồng" (Bread and Roses). Bánh mì tượng trưng cho bảo đảm kinh tế gia đình, hoa hồng tượng trưng cho đời sống tốt đẹp hơn.  Bài thơ do James Oppenheilm sáng tác trở thành bài ca trong các cuộc diễn hành Ngày Quốc tế Phụ nữ.


BÁNH MÌ và HOA HỒNG
(Dịch: Trần Thị Lai Hồng)
Khi chúng ta đi, đi diễn hành
trong ngày rạng rỡ

thì cả triệu căn bếp u ám
nghìn cơ xưởng tối tăm xám xịt

bừng rạng rỡ với hào quang chói lói
của vầng hồng vừa soi rạng


Vì người người nghe chúng ta ca vang :
Bánh mì và hoa hồng
Bánh mì và hoa hồng
Khi chúng ta đi, đi, đi diễn hành
ta cũng dấu tranh cho đàn ông nữa chứ !
Bởi chính thanh niên  là con cái đàn bà chúng ta

và giờ ta lại làm mẹ họ
(bởi dàn ông chẳng bao giờ tự do
cho đến khi  đàn bà hết là nô lệ)

Chúng ta chẳng thể cứ đổ mồ hôi sôi nước mắt
từ lúc sinh ra cho đến khi nhắm mắt lìa đời
cả trái tim hồng và cơ thể cùng khao khát
hãy cho chúng ta sống đầy đủ
với bánh mì và cả hoa hồng
Khi chúng ta đi, đi, đi diễn hành
có vô số hồn thiêng anh linh nữ kiệt hay người nữ nghèo hèn vô danh
cũng hòa nhịp chân trong tiếng khóc cùng hát với chúng ta

cất cao lời cầu xa xưa xin bánh mì
Với bao mỹ nghệ phẩm thêu đan dệt và yêu thương và vẻ đẹp nết na thùy mị
tâm linh khổ nhọc của họ thấu hiểu

phải, thấu hiều chúng ta đấu tranh cho bánh mì
mà cũng đấu tranh cho hoa hồng
Khi chúng ta đi, đi, đi diễn hành
chúng ta đi, đi, cùng đi
đem lại những ngày vĩ đại

những ngày mới, phụ nữ đứng lên, cả cuộc vận hành đấu tranh nhân chủng
không còn khổ nhọc, không còn ăn không ngồi rồi

kẻ làm người hưởng
mười lao lực cho một nằm chơi xơi nước

mà là chia sẻ mọi vinh hạnh của cuộc đời
là bánh mì và hoa hồng

bánh mì và hoa hồng

(Hoa bang, Florida - Ngày Phụ nữ Quốc tế 8 tháng 3, 2013)

 **
NhaTrang Ngày Về - Thanh Hà
 
NhaTrang
   
SÓNG BIỂN NHATRANG
*
Nhân ngày 8/3: Ca ngợi vợ!
Thơ 10 điều vợ dặn:
1/ Thứ nhất không được nhậu nhiều
Đúng 5 rưỡi chiều là phải hồi gia                         
2/ Thứ hai không được lân la
Những nơi thư giãn mát xa- mát gần                  
3/ Thứ ba cứ mỗi cuối chiều
Chở vợ đi sắm áo quần thời trang                     
4/ Thứ tư tiền thưởng tiền lương
Lãnh về nộp đủ vợ thương nhất đời                            
5/ Thứ năm vợ có lắm lời
Cũng phải vui vẻ mà ngồi lắng nghe             
6/ Thứ sáu tiền định đổi xe
Sắm vàng cho vợ đi khoe xóm giềng                          
7/ Thứ bảy là phải thật siêng
Giúp vợ chợ búa nấu ăn giặt đồ                              
8/ Thứ tám không được có bồ
Không được tơ tưởng mấy cô chân dài                        
9/ Thứ chín không được bạc bài
Không chơi đề đóm... có ngày tàn... gia                     
10/ Thứ mười không được bê tha
Việc Xứ... chu tất, việc nhà đảm đang. 
Hà! hà! hà! có chịu không ?       

********************************************************************************


Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

TÔI MUỐN LÀ TRĂNG & TÌNH HƯ KHÔNG


TÔI MUỐN LÀ TRĂNG

Tôi muốn là trăng hôn tóc em,
Là trăng ve vuốt tấm vai mềm,
Này em, sàng sẩy tình trăng ấy,
Em có mơ gì trong giấc đêm?
*
Tôi muốn là trăng, là gió êm,
Mơ màng sa xuống, đứng bên thềm,
Nơi có em đưa tôi vào mộng,
Giấc mộng trăng vàng bên Giáng Tiên!
*
Em là trăng, tôi mơ tình trăng?
Nhìn trăng lòng xuyến xao, bâng khuâng,
Cao Nguyên vằng vặc vầng trăng cũ,
Soi sáng một đời...Mơ giấc Tiên...

Phạm Thị Minh-Hưng.

http://canhlantrang.blogspot.com/



TÌNH HƯ KHÔNG

Đã biết bao năm mảnh tình già,
Sao còn da diết mãi, xót xa,
Nhớ...Bất ngờ, miên man dậy sóng,
Bối rối lòng, tình trót long đong,
Đường về, lạnh giá, gió chiều đông,
Sao mãi yêu, lòng lại hỏi lòng
Mơ mộng làm chi tình dịu ngọt, 
Đến bây giờ, tình có hay không, 
Tình có có hay tình không không, 
Hay... bây giờ bỗng chốc hư không?
Thôi thì, Ráng mần thơ, giảm sốc...
Tình đã hư hao... Tình hư không!!!
Ai có biết cho khúc tình nồng!

Phạm Thị Minh-Hưng.
*
NHẠC:

 

LỠ MỘT NHỊP CẦU




Sao anh vội  bước qua cầu
Cơn mê vàng võ tình sầu em mang
Con đò xa khuất bàng hoàng
Mắt môi sầu úa ngỡ ngàng mưa bay
Hương xưa nhung nhớ đêm ngày
Hư không anh nỡ, lắt lay cõi lòng
Còn đâu yêu dấu tình hồng
Canh khuya đơn chiếc giấc nồng-không anh
Tình ơi phai nhạt tan tành
Tìm đâu cho thấy lời anh hẹn thề
Giờ đây tình đã chia lìa
Đôi lòng xa cách mưa về phương nao
Tên người gọi mãi hư hao
Đơn côi như tiếng thì thào gió khuya
Mưa bay thấm ướt lối về
Anh đi lạc bước cơn mê lỡ làng
Anh đi tình bỗng dở dang
Bước chân lỡ nhịp muộn màng tình em.
Vì đâu lỡ một nhịp cầu...
                    Phạm Thị Minh-Hưng
*
Em Qua Cầu, Rút Ván
white_umbrella1

Em qua cầu, rút ván
Tôi thất tán cơn mê
Mưa bay không thấy đất
Mưa mất dấu tôi về.
Chút hương em đánh rớt
Bên mé bờ hư không
Tôi quăng hình tôi xuống
Để nhặt bóng em lên.
Môi tôi dường khô máu
Gọi tên người dấu yêu
Đâu còn nơi nương náu
Giữa muôn trùng quạnh hiu.
Mưa ngang dòng nước mắt
Ướt lối vào bể dâu
Chân không còn chấm đất
Tôi biết đi phía nào.
Em qua cầu, rút ván
Ngọn mưa quất về đâu?
Xin em đừng che giấu
Chắc gì em không đau…
Hư Vô - 27/02/2013
Lỡ Nhịp cầu
Vì đâu lỡ một nhịp cầu
Vịn ngày thương nhớ bạc đầu làn mây
Tình xưa chợt nát vòng tay
Về nghe tiếng gió qua ngày thở than
Một thời chung chuyến đò ngang
Giờ xa lạ bến võ vàng ánh trăng
Ru em êm ấm chỗ nằm
Ru tôi nắng rải mưa dầm nỗi đau
Thôi thì trầu lỡ duyên cau
Vôi têm lá nhạt bạc màu làn môi
Trách gì em tại duyên trời
Nắng tàn xẻ lệch chia đôi bóng ngày
Cám ơn thi hữu PtMH bài thơ hay. TV

**

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

LÀNG QUÊ XƯA - HỒ HOÀN KIẾM_HÀ NỘI




Đây hàng cau cũ một sớm xuân
Hàng cau yêu dấu lá xanh ngần
Không còn ngăn cách đời dâu bể
Một thoáng mơ về thuở bé thơ

Làng quê ngày ấy đã là đây
Vẫn con đường đất mấp mô này
Bờ ao cỏ dại, đầy rêu phủ
Tìm đâu yêu dấu mắt hoen cay

Ngập ngừng chân bước nhớ thương ai
Đâu cây táo nhỏ nắng vàng phai
Cổng nhà sau trước tìm đâu thấy
Người vắng xa, đời bao đổi thay

Hôm nay ngày lễ hội Nguyên Tiêu
Đình làng vôi mới khói nương chiều
Trống chiêng vang vọng lòng nhung nhớ
Cảnh cũ người xưa như giấc mơ...

Phạm Thị Minh-Hưng.

*
-15/01/â.lịch[24/02/2013]