PHÙ VÂN
Thì cứ đợi cho đêm lắng đọng!
Nhìn sương khuya ve vuốt cành khô
Như biển vắng thẫn thờ đợi sóng
Đông chưa tàn, Xuân đã hư vô!
Thì cứ hát như đang hạnh phúc
Khi trong lòng vẫn nặng thương đau
Rồi không biết buồn đâu chợt đến
Hồn bâng khuâng vọng mấy cung sầu.
Thì cứ mơ như thời tuổi nhỏ
Mộng theo tranh cổ tích thần tiên
Vì hạnh phúc thoáng như mây, gió
Nên tay trơn đọng nhánh ưu phiền.
Thì cứ trở mình trên băng giá
Lối phù vân đêm lắng phương nào?
Không có lẽ cả đời vô ngã
Khi ánh quang chưa khuất non cao?!
Thì cứ gọi Đất, Trời vô lượng
Cuốn đời theo lốc xoáy phù trần
Ly khách buồn, chân bước phân vân
Vin nỗi nhớ thả hồn vọng tưởng.
Huy Văn [HVC]
*
Bài Họa - Huỳnh Tâm Hoài:
Vuốt mồ hôi ...khoé mắt ướt cay cay
Thì cứ mãi co ro buồn hiu quạnh
Một mình ta trong lắng động âm thầm
Nẻo phù vân còn hoang mang tất tả
Biết nơi nào trú ngụ buổi tịnh yên
Cứ vả lả chào người không tri kỷ
Cứ bắt tay những kiện tướng vô hồn
Cứ lập lờ như vô can, vô nhập
Thời suy di khó kiếm một ân tình
Ừ! Thì cứ mượn hồn, mượn xác
Cúng cô hồn những lời ngọc lời son
Thiên hạ vui...mình cũng thấy vuông tròn
Để qua kiếp làm người thời vô lượng
Huỳnh Tâm Hoài
*
*
Bài Họa - Huỳnh Tâm Hoài:
PHÙ VÂN
Thì cứ đợi cho ngày qua lãng đãng
Như sương khuya trộn sáng ánh trăng non
Như biển khuya vết cường loang sóng nhỏ
Như đời ta nhiểu giọt những hao mòn
Thì cứ mơ theo mộng tình xuẫn động
Cho hồn lay...tim nhịp những xôn xao
Ta biết chắc chẵng có gì ở lại
Cứ vuột trôi từng năm tháng hư hao
Thì cứ phải cợt đùa cho qua buổi
Cứ giả vờ như hạnh phúc trong tay
Giửa thanh thiên mặt trời rang nóng sốtVuốt mồ hôi ...khoé mắt ướt cay cay
Thì cứ mãi co ro buồn hiu quạnh
Một mình ta trong lắng động âm thầm
Nẻo phù vân còn hoang mang tất tả
Biết nơi nào trú ngụ buổi tịnh yên
Cứ vả lả chào người không tri kỷ
Cứ bắt tay những kiện tướng vô hồn
Cứ lập lờ như vô can, vô nhập
Thời suy di khó kiếm một ân tình
Ừ! Thì cứ mượn hồn, mượn xác
Cúng cô hồn những lời ngọc lời son
Thiên hạ vui...mình cũng thấy vuông tròn
Để qua kiếp làm người thời vô lượng
Huỳnh Tâm Hoài
*