Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

TIẾC THƯƠNG - NGƯỜI TÌNH MẶT VUÔNG



TIẾC THƯƠNG
[Bài Thơ Thương Nhớ Về Cha]
Con giờ tiếc nhớ khôn nguôi
Cha còn đâu nữa đã người thiên thu
Bước Cha ướt đẫm sương mù
Từ ngày dâu bể phù du đất trời

Lòng con xót đắng tả tơi
Thương Cha lận đận rã rời thân đau
Một ngày biết nỗi hận - sầu
Là ngày khốn khó - hư hao - đoạn trường...

Cha yêu lạc chốn vô thường
Một mình nắng gió, núi rừng hoang vu
Tình đời mấy nẻo ưu tư
Bóng Cha khuất vắng biết từ phương nao?

Mịt mờ trời thấp đất cao
Bước va, bước vấp, bước nào yên vui...
Thương Cha giấc mộng dập vùi
Tìm đâu thấy nữa ngọt bùi dáng hoa

Cà phê nở trắng nhạt nhòa
Cành sương sướt mướt xót xa võ vàng!
Cỏ cây ngóng đợi hoang mang...
Chập chờn giấc ngủ bẽ bàng...tiếc thương.
Phạm Thị Minh-Hưng
*
2014-06-17 7:50 GMT+07:00



NGƯỜI TÌNH MẶT VUÔNG

Này dấu yêu người em trót thương
Tâm hồn vương vấn suốt canh trường
Xa một lúc, lòng sao nhung nhớ
Tràn đầy tâm tưởng mảnh tình vuông

Hỡi dấu yêu người tình mộng tưởng
Dệt tình mơ trong cõi vô thường
Tình anh đó tình yêu vô lượng
Sáng tựa trăng, óng ánh mặt gương...

Em sợ tình mong manh khói sương
Chiều thu lá úa nỗi buồn vương
Hay đông lạnh lẽo rơi đầy tuyết
Không còn ánh điện dẫn đưa đường...

Hứa nha anh! Giữ mãi tình nồng
Ngày hè ấm áp nắng mênh mông
Bên anh, em thấy đời tươi mới
Tình ta trong sáng...Giấc mơ hồng.


Phạm Thị Minh-Hưng.



Không có nhận xét nào: