TỪ KHI TRĂNG THÔI LÀ NGUYỆT
Từ khi trăng thôi là nguyệt
Đêm còn đóm lửa thiêu thân
Từ khi trăng thôi là nguyệt
Tìm đâu đóa hồng thanh xuân?
Giờ trăng không còn là nguyệt
Quận buồn đèn úa chợ khuya
Vì em không còn là nguyệt
Như nước xa bờ bãi chia
Ôi, những con đường hàng me cũ
Một thuở đầy thơ, thuở mộng mơ
Tôi vẫn đi trên con đường đó
Nhưng có chút gì cầm lòng hôm nay
Giờ trăng không bao giờ là nguyệt
Đêm sẽ tàn. Tôi đợi bình minh
Và trăng sẽ-không-bao-giờ là nguyệt
Xin chào nhau một thuở hoa niên!
NGHIÊU MINH
TƯỢNG ĐÀI
(Nhân Ngày Gia Đình Việt Nam 28/6.
Kính tặng những Tượng Đài bất đắc dĩ)
Người nhiều tuổi càng thấy mình cô lẻ
Con cái xa, bằng hữu cũng vơi dần
Đã một thời cống hiến tuổi thanh xuân
Cho sự nghiệp, nuôi đàn con khôn lớn.
Đám con giờ đã đầy lông, đủ cánh
Ai cũng lo cho mái ấm riêng tư
Tháng đôi lần vội vã tạt qua nhà
Gọi là để viếng thăm cho có lệ !
Ai thông cảm cho tuổi già, bóng xế
Nửa kia đi, lủi thủi sống một mình
Muốn tìm ai để kết bạn, tâm tình
Sợ mang tiếng : “già mà còn ham hố” !
Con phản đối khi cha đòi cưới vợ
Ngại gia tài có kẻ nhảy vô chia
Mẹ muốn đi bước nữa với ai kia
Con xẳng giọng : “Đừng làm con ê mặt” !
Trải tim già không được quyền thổn thức ?
Nhiều tuổi rồi vô cảm với buồn vui ?
Phải lặng im nhìn cuộc sống dần trôi ?
-Không. Không đúng. Ai không mơ hạnh phúc ?
“Góc bếp nhỏ có lửa hồng nhảy nhót
Trên giường êm đôi gối để song song
Khi đi xa còn có kẻ đợi mong
Mùa Đông giá có người chia hơi ấm…”
Chút mơ ước nhỏ nhoi và chính đáng
Sao khó khăn hơn phá lũy, công thành ?
Để ai không can đảm “vượt chính mình”
Và xô ngả bức tường thành dư luận
Đành ngậm ngùi làm Tượng Đài câm nín
Bắt con tim hóa đá, nép bên đời
Cho đám con hãnh diện với mọi người :
Cha, mẹ nó không đi thêm bước nữa !
Tháng 5/2014
Tâ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét