Thơ PTMinh-Hưng
- Hư Vô-
- Đường xưa vắng bóng_Mặc Khách..
KhoảngTrốngChơi Vơi.
Talạcvàokhoảngtrốngkhôngtên,
Lòng
hiu hắt, ngẩn ngơ, buồnxa
vắng,
Chiều
không nắng, chiều tàn đêm giá lạnh,
Sương
trắng rơi rơi, mờ xóa bóng đêm.
*
Tự
nhiên như hơi thở bỏ quên,
Tiếng
nấc ở đâu bỗng dưng, thật khẽ
Nỗi
ưu phiền nào, ẩn khuất trong tim,
Thành
tiếng nấc, nhẹ nhàng, như chia sẻ!
*
Đã
nhiều lần, ta bồng bềnh, đơn lẻ,
Nghe
xót xa lòng, mộng mị, tái tê,
Từ bao giờ, quạnh hiu, trống vắng,
Một
mình ta, lặng lẽ, chông chênh!
*
Ta
bối rối trước thời gian vĩnh cửu,
Trước
không gian vắng lặng, mông lung,
Quán trọ đời, sao vàng võ, lạnh lùng,
Cầu
Số Kiếp đón đưa ai cuối
nẻo?
Phạm thị Minh-Hưng
*****
|
Tôi Giấu Mùa Thu Trong Thư Viện
Chỗ em ngồi chiều nay bỏ trống
Bàn ghế cũng buồn theo bóng ai
Cũng may có điều em chưa thấy
Để tôi giấu được chút riêng tây.
Bàn ghế cũng buồn theo bóng ai
Cũng may có điều em chưa thấy
Để tôi giấu được chút riêng tây.
Mà cả một đời không dám nói
Yêu người chỉ để biết làm thơ
Em có nghe gì trong hơi thở
Dù thoáng bâng khuâng rất tình cờ?
Yêu người chỉ để biết làm thơ
Em có nghe gì trong hơi thở
Dù thoáng bâng khuâng rất tình cờ?
Hay chỉ mơ hồ em chạm tới
Bài thơ tôi ướp ngải hương trầm
Nằm phơi lăn lóc chờ bụi bám
Tới giờ linh hiển cũng động tâm.
Bài thơ tôi ướp ngải hương trầm
Nằm phơi lăn lóc chờ bụi bám
Tới giờ linh hiển cũng động tâm.
Tôi về gom hết mây vào nắng
Pha buồn trộn lẫn với tên em
Mùa thu chất quằn trên kệ sách
Cho tim tôi mỗi lúc nặng thêm.
Pha buồn trộn lẫn với tên em
Mùa thu chất quằn trên kệ sách
Cho tim tôi mỗi lúc nặng thêm.
Em hãy dò trên từng trang giấy
Biết đâu chữ nghĩa có linh hồn
Ở chỗ bàn tay em quýnh quáng
Như còn thấp thoáng dấu phấn son…
Biết đâu chữ nghĩa có linh hồn
Ở chỗ bàn tay em quýnh quáng
Như còn thấp thoáng dấu phấn son…
Hư Vô
http://nguoitinhhuvo.wordpress.com/
*****
ĐƯỜNG XƯA VẮNG BÓNG.
Anh vẫn nhớ chiều Thu bước vội
Về tìm Em sưởi ấm cùng Anh
Một cuộc tình còn vương sót lại
Giữa
đời , ý thức hệ phân tranh
Lòng ngỡ ngàng , nghe như xa lạ
Phố im lìm lác đác mưa rơi
Anh ngại ngùng bước chân buồn bả
Gió thì thào len lén khắp nơi
Tìm
ai đây ? Đường Xưa Vắng Bóng
Em đi rồi nắng nhạt vàng phai
Hồn
rã rời đời nghe vô vị
Bao ân tình để lại cho ai ?
Em đi rồi
sầu dâng ngập lối
Người hiểu anh rồi cũng rời xa
Xã hội đổi đời , tình dang dở
Anh chẳng còn gì để thiết tha !
Em đi rồi
còn ai nhung nhớ
Linh hồn anh trống rỗng , hư không
Tuổi trẻ vùi chôn nơi rừng thẳm
Thời gian
còn lại có như không !
MẶCKHÁCH (1982)
(trao Em N.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét