Cảnh Hồ
(Phỏng dịch bài LE LAC của LAMARTINE)
Tôn thất Thiều
vẫn mãi mãi
từng chân trời đổi mới,
Vẫn màn đêm
vĩnh viễn cuồn giòng trôi,
Và chúng mình
tuổi đời trên biển đợi
Có neo
thuyền một thoáng chốc không thôi ?
Cảnh hồ ơi đã năm tàn tháng cuối,
Đợt sóng dồn
thân thiết những ngày qua,
Xin hãy hỏi
tôi ngồi chân đá mỏi,
Thạch phiến
này có thấy dáng em xưa !
Cũng là tiếng
âm vang từng hốc đá,
Sóng vẫy vùng
xé nát tấm thân côi,
Cũng là gió
vờn quanh nhiều bọt phá,
Dưới chân
người yêu mến mãi không thôi.
Người còn
nhớ một buổi chiều im gió;
Ta bơi
thuyền gợn sóng cảnh trời mây,
Và nhịp chèo
vang vang đều đặng đó,
Nhạc dâng
tràn tiếng nước vỗ nơi đây.
Rồi bỗng
nhiên nghe thì thầm vang lại,
Tự bờ hồ,
bực đá vọng lên thơ,
Và sóng dồn
dây tơ đồng êm ái,
Giọng bổng
trầm như tiếng gọi trong mơ:
“Ôi thời gian hãy dừng cho ta với
Ngừng phút
giây đầy ước vọng quan san
Cho ta hưởng
giờ yêu đương đang tới
Chút thiên
thần diễm tuyệt của trần gian”
Cảnh hồ ơi,
đá im lìm rừng thẳm
Chỉ mình
ai chuyễn vận núi non xanh
Đêm nay đây
xin người nguyên sắc thắm
Giữ dùm ta
một kỷ niệm chưa thành
Lúc nghỉ ngơi cũng như trời giông tố
Cảnh huy hoàng sáng lạn núi đồi quanh
Thông cùng đứng với đá vờn rơi đổ
Vươn hình trên bóng nước nửa nghiêng mình
Nhè nhẹ thổi thoáng qua và mơn trớn
Tiếng rạt rào bờ sỏi đá miên man
Giữa vũ trụ chứa ngàn sao trắng xóa
Lẫn dưới màu rêu phủ lớp quan san.
Gió rên rỉ, lau lách cùng trăn trở
Mùi thời gian nhè nhẹ vướng trầm hương
Và phút chốc nghe đầy trong hơi thở
Ngập dâng tràn tiếng nói: “ họ yêu đương”.
TTT (2011)
*
Le lac
(Alphonse
de Lamartine)
Ainsi, toujours poussés vers de nouveaux
rivages,
Dans la nuit éternelle emportés sans retour,
Ne pourrons-nous jamais sur l'océan des âges
Jeter l'ancre un seul jour ?
Ô lac ! l'année à peine a fini sa carrière,
Et près des flots chéris qu'elle devait revoir,
Regarde ! je viens seul m'asseoir sur cette pierre
Où tu la vis s'asseoir !
Tu mugissais ainsi sous ces roches profondes,
Ainsi tu te brisais sur leurs flancs déchirés,
Ainsi le vent jetait l'écume de tes ondes
Sur ses pieds adorés.
Un soir, t'en souvient-il ? nous voguions en silence ;
On n'entendait au loin, sur l'onde et sous les cieux,
Que le bruit des rameurs qui frappaient en cadence
Tes flots harmonieux.
Tout à coup des accents inconnus à la terre
Du rivage charmé frappèrent les échos ;
Le flot fut attentif, et la voix qui m'est chère
Laissa tomber ces mots :
" Ô temps ! suspends ton vol, et vous, heures propices !
Suspendez votre cours :
Laissez-nous savourer les rapides délices
Des plus beaux de nos jours
Ô lac ! rochers muets ! grottes ! forêt
obscure !
Vous, que le temps épargne ou qu'il peut rajeunir,
Gardez de cette nuit, gardez, belle nature,
Au moins le souvenir !
Qu'il soit dans ton repos, qu'il soit dans tes orages,
Beau lac, et dans l'aspect de tes riants coteaux,
Et dans ces noirs sapins, et dans ces rocs sauvages
Qui pendent sur tes eaux.
Qu'il soit dans le zéphyr qui frémit et qui passe,
Dans les bruits de tes bords par tes bords répétés,
Dans l'astre au front d'argent qui blanchit ta surface
De ses molles clartés.
Que le vent qui gémit, le roseau qui soupire,
Que les parfums légers de ton air embaumé,
Que tout ce qu'on entend, l'on voit ou l'on respire,
Tout dise : Ils ont aimé !
*********************************************************************************
ĐƯỜNG ĐỜI
(Ph ỏng Theo Les Chemins De
La Vie
Của Albert Babin)
Gót dạo tình yêu cuộc viễn trình, Đường đời nhẹ gánh tuổi phồn vinh, Yêu nhau từ độ còn niên thiếu, Tỉnh giấc Nam Kha mộng chúng mình. Trở lại chiều nay buổi thiếu thời, Tay cầm tay nhẹ nỗi chơi vơi, Dìu nhau cánh gió trong khiêu vũ, Sóng dậy ân tình như bể khơi. Mắt đã nhìn nhau tự thuở nào, Tình ta như thể giấc chiêm bao, Yêu nhau vẫn một lòng chung thủy, Trải mấy triều dâng sóng dạt dào. Ngày nay ngả bóng tuổi thanh xuân, Hư ảnh đầy vơi lối ngập ngừng, Vũ điệu còn nguyên tràn kỷ niệm, Những chiều hạnh phúc của đôi thân. Mắt mỏi nhìn nhau tới thật gần, Cuộc tình như thể cặp giai nhân, Vơi đầy nhung nhớ cầm hư ảnh, Theo dõi đôi ta suốt cõi trần, Ta đã yêu nhau đầy hạnh phúc, Đây nhà mình trọ giữa tình thâm...
TTT
(05-20-2011) |
**
Les chemins de la vie,
|
Tout le long d’une
Promenade! Malgré mon vieil âge, Tu sais que je t’aime encore, Tu as pris mon plus bel âge, On s’est promis jusqu’ à la mort... Alors ce soir, comme un enfant, Prends-moi entre tes bras, Je veux refaire ce voyage, Car j’ai tant le goût de toi. Ce soir fais-moi dancer, Fais-moi revivre cette amitié, Comme l’oiseau se sentir libre, Je voudrais m’envoler, Je vois briller dans tes yeux, le plus beau de mes souvenirs, tu seras ma seule aventure, sur notre amour, je te le jure... Dis-moi, pourquoi après tant d’années, on est toujours aussi bien ensemble... Le bonheur est fait de p’tites choses toutes simples tu sais... puis en vieillissant le cœur s'attendrit.... On a bien pris soin de nous deux... puis je marche beaucoup mieux quand ta main serre la mienne... On s’est servi de notre cœur pour aimer et on s’est fabriqué de merveilleux souvenirs... Tu sais on a bien vieilli, surtout je ne regrette rien, ces années l’un contre l’autre, ton cœur réchauffant le mien... Chaque jour demande à Dieu, de revivre notre amour, quand arrivera le dernier jour, on dansera cette valse d’amour... Ce soir fais-moi dancer, fais moi revivre cette amitié, comme l’oiseau se sentir libre, je voudrais m’envoler, Je vois briller dans tes yeux, le plus beau de mes souvenirs, tu seras ma seule aventure, sur notre amour je te le jure, tu seras ma seule aventure, sur notre amour je te le jure, Et voilà, Ici c’est chez nous......
Albert Babin
|
|
**
Quê Hương
Phỏng
dịch bài thơ “ La Terre Natale” của Lamartine
Vì
sao khi nhắc Quê Hương,
Nỗi
niềm thương nhớ tha phương chạnh lòng.
Dư
âm chìm lắng tâm hồn,
Bước
chân, lời nói bạn còn ngân vang .
Núi
rừng bao quãng Thu sang,
Lưng
đèo cô đọng những làn sương mai,
Liễu
buồn trải lá trương đài,
Tháp
xưa vàng lộng nối dài hoàng hôn .
Tường
thâm u dẫn lối mòn,
Vạc
xa mục tử gối hàng đợi trông,
Nước
trong giọt nhẹ tuôn giòng,
Bình
nghiêng tay đỡ nỗi lòng phút giây .
Lều
tranh bếp lữa rực đầy,
Tha
nhân lặng ngắm khói bay mái dồn,
Cảnh
vô tri, có tâm hồn,
Dấu
yêu tận đáy lòng son nghìn trùng.
Tôn
Thất Thiều (2006)
**
La Terre Natale
Pourquoi
le prononcer ce Nom de la Patrie ?
Dans
son brillant exil mon coeur en a frémi ;
Il
resonne de loin dans son âme attendrie ,
Comme
le pas connus ou la voix d’un ami .
Montagnes
que voilait le brouillard de l’Automne ,
Vallons
que tapissait le grive du matin ,
Saules
dont l’émondeur effeuillait la couronne ,
Vieilles
tours que le soir dorait dans le lointain ,
Mur
noircis par les ans, couteaux, sentier rapide ,
Fontaines
òu les pasteurs accroupis tour à tour
Attendaient
goute à goute une eau rare et limpide ,
Et,
leur urne à la main, s’entretenaient du jour ,
Chaumière
òu du foyer étincelait la flamme ,
Toit
que le pèlerin aimait à voir fumer ,
Objets
inanimés, avez-vous donc une âme
Qui
s’attache à notre âme et la force d’aimer .
Lamartine
(1790-1869)
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét