Nốt Lặng Tình Mưa
Em về trên lối hẹn năm xưa
Trời mưa như chẳng thể thay mùa
Nắng quên không về qua ngõ vắng
Để sầu khắc khoải dưới hiên mưa .
Ai biết chờ người như tuyết sương
Lạnh lùng năm tháng giấc mê thường
Trăng in chiếc bóng bên thềm cũ
Trăng hờn trăng nhớ mấy mùa thương.
Em chẳng tiễn người sao lệ dâng
Dòng mưa hay nước mắt chờ trông
Xa xăm dõi bóng chờ tin nhạn
Thăm thẳm trời sầu vọng cố nhân
Em vẫn tìm hoài trên bến mơ
Lạc vòng tay ấm bước bơ vơ
Đàn ai tha thiết ngân cung oán
Nốt lặng tình mưa khúc đợi chờ .
Ngọc Quyên
*
MƯA BÊN SONG CỬA
Em đứng bên song thả tóc dài,
Mắt buồn vô định xám giăng mây …
Mắt buồn vô định xám giăng mây …
Lang thang gió lộng vờn tung áo,
Thờ thẫn quanh đường nhòa ảnh lá,
Bơ phờ góc phố ẩn hình cây.
Vòng ôm giá buốt bờ vai nhỏ,
Có hạt mưa vừa xa lối bay…
Thu Tâm.
Tặng NQ:
Em mãi đợi chờ trong mưa bay
Tình xa tình nhớ xác thân gầy
TUỔI CỦA EM.
Anh không thể nào
biết tuổi của em,
Một người làm thơ
với nhiều cảm xúc,
Như cô bé mười lăm
em dễ khóc,
Và dỗi hờn vì những
chuyện không đâu.
Cuộc sống quanh em có đủ sắc màu,
Để cho em đong đưa tình
làm dáng,
Em bất chợt thấy mình vừa mười tám,
Buồn vu vơ theo vạt nắng cuối ngày.
Có những buổi chiều
hiu hắt mưa bay,
Em xuống phố bờ vai
tình vẫn đợi,
Em không nhớ em đã
bao nhiêu tuổi?
Trong tình yêu vẫn
có lúc dại khờ.
Nhưng khi em bước ra
khỏi mộng mơ,
Em bận rộn giữa
cảnh đời huyên náo,
Bụi thời gian mờ
nếp áo thanh xuân.
Anh không thể nào
biết tuổi của em,
Đã có lúc thấy
mình gìa trước tuổi,
Bao nhiêu khổ đau
nhân gian từng trải,
Làm thơ em buồn
trăn trở, thiết tha.
Tuổi của em đã theo
gío bay xa,
Chìm vào không gian
mỗi khi đêm xuống,
Giữa mênh mông
ai đếm được bao giờ ?
Nguyễn Thị Thanh Dương
**
Áo Hạ Vàng
nhạc Phạm Quang Ngọc - Mai Thiên Vân hát
Em qua bóng đổ hiên ngoài
Đàn chim sáo nhỏ vụt bay cuối ngàn
Giật mình hạ rớt thênh thang
Nở trên nhánh tóc em vàng cánh hoa.
Nắng trong veo, thấu lụa là
Áo em mỏng quá lòng ta gập ghềnh
Dù là một thoáng lênh đênh
Đã nghe mùa hạ chảy trên phím đàn.
Từ em xõa tóc sang ngang
Hàng cây nghiêng nón rộn ràng tiễn nhau.
Em mang mùa hạ qua cầu
Ta như khách lạ tìm đâu bóng mình
Bên đời nắng có lung linh
Để em giấu kín chút tình phôi pha
Còn thương góc phố quê nhà
Vàng em áo hạ, buồn ta mưa về...
[Cám ơn tác giả Hư Vô đã gởi tặng]
**nhạc Phạm Quang Ngọc - Mai Thiên Vân hát
Em qua bóng đổ hiên ngoài
Đàn chim sáo nhỏ vụt bay cuối ngàn
Giật mình hạ rớt thênh thang
Nở trên nhánh tóc em vàng cánh hoa.
Nắng trong veo, thấu lụa là
Áo em mỏng quá lòng ta gập ghềnh
Dù là một thoáng lênh đênh
Đã nghe mùa hạ chảy trên phím đàn.
Từ em xõa tóc sang ngang
Hàng cây nghiêng nón rộn ràng tiễn nhau.
Em mang mùa hạ qua cầu
Ta như khách lạ tìm đâu bóng mình
Bên đời nắng có lung linh
Để em giấu kín chút tình phôi pha
Còn thương góc phố quê nhà
Vàng em áo hạ, buồn ta mưa về...
[Cám ơn tác giả Hư Vô đã gởi tặng]
> Hay thật chị ơi! Xưa nay chắc có nhiều người làm
thơ hay nhưng vì không có phương tiện phổ biến như bây giờ nên đành mai
một. Chỉ có má»™t số rất ít tới tay người đọc qua báo chí, do đó
người đời cứ coi đó là hay. Những bài thơ xưa cứ Ä‘ược Ä‘em ra bình luận
ca tụng chẳng hạn như thơ Hàn mặc Tử, TTKH, Nguyên Sa vv... Thời nay
vá»›i phương tiện internet, nhiều thi sĩ có cơ há»™i chấp cánh bay
khắp cùng thế giá»›i cho thấy là có biết bao nhiêu nhà thơ tài hoa có
thể làm nên những áng thơ thần sầu xuất chúng hơn người xưa nhiều.
Ná»™i trong NTH thôi cũng Ä‘ủ “đem chuông Ä‘i Ä‘ánh
xứ người†rồi. Như Sa Lệ Chi, Ngọc Quyên, Phan Hạnh, Diá»…m Chi,
Mỹ Công, Kiều Phong, NTThanh Dương, Kim Hương, PTMinh Hưng, Tâm Thu, Mai
Đằng nhứt là chị Hòai Hương và còn ai nữa nhá»› không hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét