Rong Rêu
Thềm vắng vườn hoang, giấc mộng dài
Lạnh lẽo thinh không, lòng cô quạnh
Gác vắng lầu xưa, nhớ gót hài
Sen trắng thoảng hương, hồn tê tái
Tìm đâu dáng ngọc, nét trang đài
Cỏ dại phất phơ chiều gió cuốn
Lòng buồn ngơ ngẩn, nắng vàng phai...
Phạm Thị Minh-Hưng
*
Bài DQ họa:
Nhớ Nhung
Suốt cả chiều đông nhớ bóng ai
Đêm về vẫn thức trắng canh dài
Đêm về vẫn thức trắng canh dài
Miên man gậm nhấm bờ hiu quạnh
Chuốc thảm làm chi một dáng hài
Từ độ tình phai mùa quan tái
Hồn như vất vưởng chốn tuyền đài
Ma tình mãnh lực như rong cuốn
Rêu phủ bến đời khó nhạt phai..!
Rêu phủ bến đời khó nhạt phai..!
*
Bài cảm tác của Hoài Nhân Hà Thúc[ĐHVK-CN]
Tiếng Lòng
Vọng tiếng thơ ai luống nghẹn ngào
Năm canh khắc khoãi nỗi hờn đau
Hồn oan Thục Đế - không phai sắc
Xác lạnh Chế Mân - chẵng nhạt màu
Đêm tối dấy lên niềm uất hận
Ngày tàn lắng đọng nỗi thương đau
Trăm ngày há dễ kêu rồi mất
Để nỗi buồn dâng tận kiếp sau
Hoài Nhân Hà Thúc
Hoài Nhân Hà Thúc
Rong Rêu - Nguyên Khang
BÀI THƠ KHÓC MẸ
Con về thăm Mẹ - thấy buồn hiu
Mẹ tuổi gần trăm – biết
một điều :
“Tao còn nghĩa là tao chưa chết”
Nói nhiêu không nói – chỉ bấy nhiêu !
“Tao còn nghĩa là tao chưa chết”
Nói nhiêu không nói – chỉ bấy nhiêu !
Con về thăm nước - tiền
không tiếc
Chỉ tiếc vì sao Mẹ chẵng
nhìn
Áo của thằng con – chừ
thẵng nếp
Mất rồi nhăn nhó thuở
điêu linh
Mẹ nhìn xa vắng như
không thấy
Bóng mặt trời lên ở
cuối vườn
Có cặp bồ câu đang nhặt
thóc
Trước nhà còn đó mãnh
sân vuông
Mẹ gần trăm tuổi – Mẹ
già nua
Mẹ nhớ thương Ba – Mẹ
sống thừa
Mẹ nói hòai câu
– “tao chưa chết”
Không cùng ai cả - rất
vu vơ …
Con về thăm Mẹ - ngồi
bên Mẹ
Mẹ ngước nhìn lên – cặp
mắt mờ
Chẵng hỏi : “Mi là ai rứa “
Chẵng cười .... như thuở Mẹ ngày xưa !
Thằng con tủi phận ra sân đứng
Buồn, ngó mông lung bốn hướng vườn
Mẹ đó, con đây mà cách trở
Cũng không gần gủi – chẵng xa xôi
Cũng vì số phận – Mẹ con lìa
Chồng vợ trời ơi củng phải chia
Con đứa vui thây nên biển cả
Chổ đâu nương tựa – gọi nhau về
Con về thăm Mẹ tròn hai tháng
Chợt thấy lòng như khuyết nỗi niềm
Rồi lại ra đi như lần trước
Không làm kiếp cá cũng làm chim
Con qua biển rộng xa ngàn dâm
Thấy Mẹ buồn trong giọt lệ sa
Trên má thằng con chừ đã hóp
Ngày mai đất khách sẽ ra răng ?
Mừơi năm sau con về
thăm Mẹ
Mắt Mẹ mờ xoa nắn con thơ
Con cúi đầu hỏi Mẹ vu
vơ
Mãi mãi
thương con hoài Mẹ hí
Nhưng từ
nay con không còn Mẹ
Mẹ đi rồi buồn lắm Mẹ ơi
Nhìn Chị
con khóc đứng khóc ngồi
Đàn chiu
chắt bơ vơ thương bà Cố
Hòai Nhân
Tháng hai, năm hai ngàn muoi mot
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét