THU ĐÃ ĐI RỒI
Thu đến thu đi thu hững hờ
Hồn thu tĩnh lặng thoáng bơ vơ
Cỏ cây tàn úa sương mờ phủ
Chân trời mây xám nhớ tình xưa...
Còn ngóng trông nhau tiếc mộng thừa
Ru hồn một thuở rất ngu ngơ
Phiến đá lạnh lùng đầy tuyết trắng
Cuộc tình xa vắng lạc hư vô
Trời hắt hiu buồn thu biết không
Thu đi tình hoang vắng bâng khuâng
Đàn ai lặng lẽ ngân đêm vắng
Như tiếng lòng ai oán nhớ nhung...
Thu đã đi rồi trời lạnh căm
Từng cơn gió buốt rít bên song
Sưởi ấm làm sao đêm cô quạnh,
Hồn thu lạc lõng cõi thinh không...
Phạm Thị Minh-Hưng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét