http://youtu.be/BqXuh_LWNN0
Tiếng hát Hoài Điệp-Hạ Phương
Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè
Tác giả: Bắc Sơn
Nắng hạ đi mây trôi lang thang cho hạ buồn
coi cói đốt đồng, để ngậm ngùi chim nhớ lá rừng
Ai biết mẹ buồn vui khi mẹ kêu cậu tới gần
Biểu cậu ngồi mẹ nhổ tóc sâu
hai chị em tóc bạc như nhau
Đôi mắt cậu buồn thiu, phiêu lưu rong chơi
những ngày đầu vừa ba vá miếng dừa
đường mòn xưa dang nắng dầm mưa
Ai cách xa cội nguồn, ngồi một mình
Nhớ lũy tre xanh dạo quanh, khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh
Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ
Ghé chốn quê hương xa rời từ cất bước ly hương
Xin được làm gió dặt dìu đưa điệu ca dao
Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau
Xin sống lại tình yêu đơn sơ,
rong chơi những ngày đầu vừa ba vá miếng dừa
đường mòn xưa dang nắng dầm mưa
Xin nắng hạ thổi buồn ngồi một mình
nhớ lũy tre xanh dạo quanh khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh ...
minhhung phạm/youtube
*
Từ em
Tiếng hát Hoài Điệp-Hạ Phương
Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè
Tác giả: Bắc Sơn
Nắng hạ đi mây trôi lang thang cho hạ buồn
coi cói đốt đồng, để ngậm ngùi chim nhớ lá rừng
Ai biết mẹ buồn vui khi mẹ kêu cậu tới gần
Biểu cậu ngồi mẹ nhổ tóc sâu
hai chị em tóc bạc như nhau
Đôi mắt cậu buồn thiu, phiêu lưu rong chơi
những ngày đầu vừa ba vá miếng dừa
đường mòn xưa dang nắng dầm mưa
Ai cách xa cội nguồn, ngồi một mình
Nhớ lũy tre xanh dạo quanh, khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh
Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ
Ghé chốn quê hương xa rời từ cất bước ly hương
Xin được làm gió dặt dìu đưa điệu ca dao
Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau
Xin sống lại tình yêu đơn sơ,
rong chơi những ngày đầu vừa ba vá miếng dừa
đường mòn xưa dang nắng dầm mưa
Xin nắng hạ thổi buồn ngồi một mình
nhớ lũy tre xanh dạo quanh khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh ...
minhhung phạm/youtube
*
Từ em
Từ em lặn với vầng trăng
Bao đêm nhốt cả bâng khuâng vào buồn
Ta chờ trong vũng tuyết sương
Con chim trốn lạnh mang hương về ngàn
Để phai một đóa thời gian
Câu thơ chèo chống đã vàng chuyện xưa
Em như chiếc gậy bông đùa
Cong trên ngày tháng bốn mùa dửng dưng
Từ em bỏ phố lên rừng
Khúc ca qui ẩn rưng rưng hẹn thề
Cuối đường biệt dấu đam mê
Còn đâu một ngõ đi về có nhau
Ta như con sóng bạc đầu
Lang thang từ thuở bể dâu một mình
Tựa lòng xuống nỗi chông chênh
Nghe thu về rụng màu quên xuống đời
thơ MẠC PHƯƠNG ĐÌNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét