Về Quê Trong Mộng
Ngày được tin một người
thân vừa mất
Đêm trở mình mơ một giấc
chiêm bao
Thấy thời gian cũ mới nhập
vào nhau
Tôi về tới Sài Gòn trong
tít tắc.
Căn nhà Vĩnh Hội giờ sao lạ hoắc
Ngó một hồi tôi vội dắt
xe ra
Đội mũ vào tôi mở máy
rồ ga
Phóng xa lộ Đông Tây lòng
khấp khởi.
Mấy mươi năm chưa về vì đâu hỡi
Thời gian dài thoăn
thoắt đã dần trôi
Bóng quê xưa còn đậm ở
lòng tôi
Nay thăm lại bao bồi hồi
cảm xúc.
Khỏi Phú Lâm xe chạy ngang Bến Lức
Trời âm u như sắp đổ
cơn mưa
Nhìn hai bên có những
mái nhà thưa
Sông Vàm Cỏ lặng lờ
đang uốn khúc.
Tới Tân An phố phường thêm đông đúc
Tượng gì kia tôi chưa
thấy bao giờ
Cảnh vật sao thay đổi
quá bất ngờ
Tôi cứ ngỡ mình lạc đường
lạc chỗ.
Ghé quê vợ* hôm nay nhằm đám giỗ (Tân Trụ)
Mấy em mừng ngó mãi mặt
anh hai
Ai cũng già nhưng vẫn
nhận ra ngay
Thiệt lâu quá tưởng
đâu quên rồi chớ!
Vậy mà lạ sao ai ai cũng nhớ
Kêu anh ngồi nhắc lại
những chuyện xưa
Ăn bưởi đi anh rồi uống
nước dừa
Bắt ở lại bữa sau dìa
cũng được.
Tôi ngại quá phải nói lời từ khước
Vì còn phải về thăm lại
chính quê hương
Xe chạy tiếp đến ngã
ba Trung Lương
Tới thành phố Mỹ Tho
thì chiều tối.
Tôi lại nghĩ hay là đừng nên vội
Thôi thì vào khách sạn
để nghỉ ngơi
Ra bờ sông coi con nít
đua bơi
Phóng tầm mắt ngó qua
bên Cồn Phụng.
Cầu Rạch Miễu từ xa trông hùng dũng
Chừng lại gần cũng chẳng
lớn bao nhiêu
Quận Chợ Gạo phố phường
vẻ buồn thiu
Chưa phát triển dân
còn nghèo vất vả.
Tôi chạy xe vào đến khu mồ mả
Thấy người em gầy giống
một ông già
Đang thắp nhang cắm trước
mộ cậu Ba
Tôi tũi quá nghe lòng
vang tiếng nấc.
Vừa lúc đó tôi giật mình tỉnh giấc
Ôi giấc mơ dìu dịu đã
qua rồi
Đêm còn dài trăn trở mãi
không thôi
Bao hoài niệm quê nhà
vương vấn mãi.
Phan Hạnh.
*
Vườn Xưa Đầy Mộ
Trong ký ức tôi có mảnh vườn xưa
Suốt năm tròn nắng tròn mưa
Lao xao lả ngọn cau dừa
Cùng nhiều loại cây ăn trái
Chín thơm ngon cho tôi trèo hái
Đã bốn mươi năm chưa lần trở lại.
Năm tôi biết đọc i tờ
Hồn nhiên thằng bé ngu ngơ
Góc vườn lẻ loi hai phần mộ ông bà cố
Rờ tay lên mộ thấy ngồ ngộ
Ðặt lưng nằm nghĩ lơ mơ
Nền đá hoa cương rất mát.
Bông bưởi trong vườn thơm ngát
Trên trời mây lững lờ trôi
Vô tư ngây ngô tiếng hát
Ngủ quên một giấc đã thôi.
Năm tháng qua tôi sống xa nhà
Làm thân lưu lạc già cỗi
Mảnh vườn xưa qua nhiều biến đổi
Mảnh vườn xưa qua nhiều biến đổi
Từng người thân ra đi theo ông bà
Khu mộ phần cứ mãi rộng ra.
Mảnh vườn trong ký ức xa xôi
Bây giờ là xóm của người chết
Nhiều bia mộ nhớ không hết
Của ngoại, ba má, cậu mợ, và của hồn tôi.
Nhớ quê thì nhớ bao giờ hết
Nỗi nhớ mang theo đến chết thôi
Người thân đâu hết cả rồi
Xin dành một chỗ cho tôi, mảnh vườn.
Phan Hạnh.
[Phan Hạnh xin đóng góp bài thơ, sau khi nghe tin
người cậu vừa mất đêm qua ở quê nhà Chợ Gạo Tiền Giang.]
**
Về làng - Nguyễn Duy
Làng ta ở tận làng ta
Mấy năm một bận con xa về làng
Gốc cây, hòn đá cũ càng,
Trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay
Cha ta cầm cuốc trên tay,
Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa
Lưng trần bạc nắng thâm mưa
Bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Rượu tăm vẫn để dành khi con về
Ngọt ngào một chút men quê
Cay tê cả lưỡi, đắng tê cả lòng
Gian ngoài thông thống gian trong
Một đời làm lụng sao không có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Người còn là quí kể chi bạc vàng
Chiến tranh như trận cháy làng
Bà con ta trắng khăn tang trên đầu
Vẫn đồng cạn, vẫn đồng sâu
Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa
Đường làng cây cỏ lưa thưa
Thanh bình từ ấy sao chưa có gì
Không răng! cha lại cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho buồn
Mẹ ta vo gạo thổi cơm
Ba ông táo sứt lửa rơm khói mù
Nhà bên xay lúa ù ù
Vẫn chày cối thậm thịch như thuở nào
Các em ta vác cuốc cào,
Rủ nhau bước thấp bước cao ra đồng
Mồ hôi đã chảy ròng ròng
Máu và nước mắt sao không có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho rầu
Cha con xa cách bấy lâu
Mấy năm mới uống với nhau một lần
Bụng ta thắt, mặt ta nhăn
Cha ta thì vẫn không răng cười cười
Ta đi mơ mộng trên đời
**
Về làng - Nguyễn Duy
Làng ta ở tận làng ta
Mấy năm một bận con xa về làng
Gốc cây, hòn đá cũ càng,
Trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay
Cha ta cầm cuốc trên tay,
Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa
Lưng trần bạc nắng thâm mưa
Bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Rượu tăm vẫn để dành khi con về
Ngọt ngào một chút men quê
Cay tê cả lưỡi, đắng tê cả lòng
Gian ngoài thông thống gian trong
Một đời làm lụng sao không có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Người còn là quí kể chi bạc vàng
Chiến tranh như trận cháy làng
Bà con ta trắng khăn tang trên đầu
Vẫn đồng cạn, vẫn đồng sâu
Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa
Đường làng cây cỏ lưa thưa
Thanh bình từ ấy sao chưa có gì
Không răng! cha lại cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho buồn
Mẹ ta vo gạo thổi cơm
Ba ông táo sứt lửa rơm khói mù
Nhà bên xay lúa ù ù
Vẫn chày cối thậm thịch như thuở nào
Các em ta vác cuốc cào,
Rủ nhau bước thấp bước cao ra đồng
Mồ hôi đã chảy ròng ròng
Máu và nước mắt sao không có gì
Không răng! cha vẫn cười khì
Đời là thế, kể làm chi cho rầu
Cha con xa cách bấy lâu
Mấy năm mới uống với nhau một lần
Bụng ta thắt, mặt ta nhăn
Cha ta thì vẫn không răng cười cười
Ta đi mơ mộng trên đời