Trang

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

TÌNH PHAI NHƯ LÁ THU_SỢI TÓC_Thơ PTMH - GHEN_LT



Tình Phai Như Lá Thu
[Sợi Tóc]

Đời bạc quá, làm sao tôi giữ được,
Chút tình vui trên mái tóc thời gian
Nào tôi đã có điều chi lầm lỗi
Mà bụi trần vương vất mãi chẳng thôi

Mối tình tôi tháng năm cứ dần vơi
Hai mấy năm qua, tình mãi ngậm ngùi
Đời bạc quá, tình xanh đi vội vã
Soi bóng thời gian, tình đã phai phôi...

Thôi cũng đành, ôm tình hận ly bôi
Tình xanh như lá úa, tình ngậm ngùi
Tàn phai thay sắc, rơi rụng tả tơi
Đời một người, bạc đến thế... mà thôi!

Đời bạc mãi, đời nhiều lần giả dối,
Bạc rồi đen, đen rồi bạc, ơi người!
Làm sao giữ được màu xanh mơ ước
Giữa thu vàng lá úa, buồn chơi vơi

Năm tháng bụi trần vương mái tóc
Đổi thay, đen bạc, sợi buồn vui
Chẳng biếc xanh, màu tình diệu vợi
Cũng đành, ôm hận, tình phai phôi...
Phạm Thị Minh-Hưng.
*

Thơ - GHEN. . . (15/08/2013 08:47 AM)

LAM TRẦN
Sao anh cứ mãi chờ hoa lan nở
Để bõ công chăm bón bây bấy lâu nay.





Anh không hay, rồi đến lúc tàn phai
Lan cũng chỉ là ầu ơ kỷ niệm!
 
Sao anh cứ đê mê chờ chiêm ngưỡng
Mỗi đêm về hé nở cánh quỳnh kia.
Rồi hôm sau,sau nữa cứ mải mê
Với cái thứ chẳng nằm sâu trong trí!
 
Sao anh cứ loay hoay hoài như thế
Với nàng hồng lắm bọ lại nhiều gai
Lắm lúc nom anh: một gã ngất ngây
Với cái loại với anh không hề xứng!
 
Sao anh mãi không bao giờ ân hận
Đã ra công cắt tỉa cả năm trời
Chỉ để xuân có chút cánh mai tươi
Trong phòng khách mà khoe khoang chút đỉnh?
 
Sao anh cứ xuýt xoa khi cúc bệnh
Cái loài gì mà cánh mỏng tàng tang…
Hễ hơi gió là rũ xuống, giận hờn.
Ngữ ấy chỉ làm anh hao công sức!
 
Sao anh mãi cứ như con lật đật
Nhổ cái này, thế cái khác không thôi.
Chả bao giờ thấy anh nở nụ cười
Mà mãn nguyện cho vườn anh suốt kiếp?
 
Sao không để ý đến em, loài cỏ nhép
Có bao giờ em bắt tội trông nom.
Hoa em tuy nhỏ bé, chẳng hương thơm
Nhưng ngày nào cũng nở, làm vườn anh tươi mát?

LAM TRẦN
14.08.2013
Màu Thời Gian_Thái Thanh
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét