Trang

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

THẠCH THẢO TÌNH BUỒN_PTMH - THƠ DỊCH_T.T.THIỆU

Thạch Thảo Tình Buồn -
Les Feuilles Mortes - Jacques Pre'vert 
-Tôn Thất Phú Sĩ dịch Thơ.
12:37 22 thg 9 2012.


Bài thơ này, cảm tác từ câu chuyện tình
thương đau của Ami và Edible
- Edible hái hoa Thạch Thảo tặng Ami, hoa trên sườn núi, chàng leo lên hái hoa,
thả cụm hoa xuống cho Ami,
bỗng, choáng váng, trượt chân, chàng đã bị rơi xuống vực sâu..
cánh tay còn vẫy người yêu, Ami đang cầm cành hoa màu tím Thạch Thảo
 và chàng nở nụ cười mãn nguyện, gọi Ami " Đợi anh em nhé"!
" Xin đừng quên tôi " - Edible đã ra đi mãi mãi...


Calluna vulgaris

Thạch Thảo Tình Buồn.


Anh đi ngày ấy, tím phương trời,

Tình buồn héo hắt đắng bờ môi,

Mùa Xuân anh dấu trong đôi mắt,

 Em về lạc bước, giấc chơi vơi.

*

Anh nhớ không, ngày xưa có nhau,

Tình yêu thắm thiết mộng ban đầu,

Lối cũ giờ, rêu phong mây xám,

Tình đầu hay tình cuối, thương đau.

*

Mùa Thu đã chết - Mộng tan tành,

Nắng thu se sắt, lá thôi xanh,

Mình em vàng võ tìm hư ảnh,

Trời chẳng thương mình, ngắt nụ xanh.

*

Thạch Thảo tình buồn, tím đời nhau,

Gió về xao xác lá úa màu,

Anh hỡi, kiếp sau, chờ nhau nhé,

 Tình ta diễm tuyệt, ngát hương cau.


Phạm Thị Minh Hưng

*****

L'Adieu

J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souvients-toi que je t'attends.

Lời Vĩnh Biệt - Bùi Giáng dịch

(1)
Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng đuợc nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó ...

(2)
Ðã hái nhành kia một buổi nào
Ngậm ngùi thạch thảo chết từ bao
Thu còn sống sót đâu chăng nữa
Người sẽ xa nhau suốt điệu chào
Anh nhớ em quên và em cũng
Quên rồi khoảnh khắc rộng xuân xanh
Thời gian đất nhạt mờ năm tháng
Tuế nguyệt hoa đà nhị hoán tam

(3)
Mùa thu chiết liễu nhớ chăng em ?
Ðã chết xuân xanh suốt bóng thềm
Ðất lạnh qui hồi thôi hết dịp
Chờ nhau trong Vĩnh Viễn nguôi quên

Thấp thoáng thiều quang mỏng mảnh dường
Nhành hoang thạch thảo ngậm mùi vương
Chờ nhau chín kiếp tam sinh tại
Thạch thượng khuê đầu nguyệt diểu mang

Xa nhau trùng điệp quan san
Một lần ly biệt nhuộm vàng cỏ cây
Mùi hương tuế nguyệt bên ngày
Phù du như mộng liễu dài như mơ
Nét mi sầu tỏa hai bờ
Ai về cố quận ai ngờ ai đi
Tôi hồi tưởng lại thanh kỳ
Tuổi thơ giọt nước lương thì ngủ yên


Mùa Thu Chết - nhạc Phạm Duy - Lệ Thu hát

*****
Bài thơ hay nữa của cô Minh Hưng
Bài thơ này có dáng dấp của Thạch Thảo đẹp hơn,
vững chãi hơn, cam kết hơn Thạch Thảo của Apollinaire.
Nhưng buồn, vâng đúng buồn. Đọc 1 buồn 1, đọc 2 buồn 2,
càng đọc càng buồn.
Cám ơn cô Minh Hưng về những " phiến thơ sầu".
Đỗ Thế Hùng
*****
*****

test video
 Jacques Prévert
LES FEUILLES MORTES
 *
Oh, je voudrais tant que tu te souviennes,
Des jours heureux quand nous étions amis,
Dans ce temps là, la vie était plus belle,
Et le soleil plus brûlant qu'aujourd'hui.
 *
Les feuilles mortes se ramassent à, la pelle
Tu vois je n'ai pas oublié.
Les feuilles mortes se ramassent à la pelle,
Les souvenirs et les regrets aussi,

 *
Et le vent du nord les emporte,
Dans la nuit froide de l'oubli.
Tu vois, je n'ai pas oublié,
La chanson que tu me chantais...
C'est une chanson, qui nous ressemble
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais
Nous vivions, tous les deux ensemble
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais
 *
Et la vie sépare ceux qui s'aiment,
Tout doucement, sans faire de bruit.
Et la mer efface sur le sable,
Les pas des amants désunis.
 *
Nous vivions, tous les deux ensemble,
Toi qui m'aimais, moi qui t'aimais.
Et la vie sépare ceux qui s'aiment,
Tout doucement, sans faire de bruit.
 *
Et la mer efface sur le sableLes pas des amants désunis...
*
Jacques PREVERT
*
NHỮNG CHIẾC  LÁ KHÔ
*
Anh vẫn nhớ những tháng ngày hạnh phúc .
Tuổi thần tiên tình bạn đẹp như mơ
Nắng hanh vàng trãi dài trên sắc lá
Xúc lá khô gôm lại mối tình hờ
*
Làm sao quên , làm sao quên cho được
Kỷ niệm về trong nuối tiếc mênh mông
Gió bấc thổi  đong tràn đầy nỗi nhớ
Bản tình ca  tha thiết buổi ban đầu

Bản tình ca đưa ta vào mộng đẹp
Cảnh thần tiên hai đứa mãi bên nhau
Những dấu chân hằng in sâu trên cát
Sóng vỗ  bờ tàn nhẩn xoá tan mau
*
Biển vẫn hát bài tình ca muôn thuở
Em cùng anh tha thiết gọi tên mình
Ta và sóng cùng nhau xây mộng đẹp
Triều đang lên rạng rỡ ánh bình minh
*
Biển dịu êm bỗng nổi cơn thịnh nộ
Sóng cuồng dâng phá vỡ khối tình si
Sầu đến mau tràn ngập bãi cát vàng
Xoá tất cả dấu chân tình tri kỷ
*
Và cứ thế lòng ta luôn hối tiếc
Yêu nhau nhiều mà cứ ngỡ trong mơ
Tình tha thiết nhưng ngàn xưa đã vỡ
Và ngàn sau vẫn là mối tình hờ
*
Biển vẫn hát bài ca tình trên cát
Sóng âm vang từ thuở ấy vọng về

* 
tôn thất phú sĩ - phỏng dịch
*****
Truyền thuyết buồn mà lãng mạn về hoa Thạch Thảo:
"Kể rằng ngày xưa ở một ngôi làng vùng ngoại ô có một đôi trai gái là Ami và Edible. Hai người này sống cạnh nhà nhau từ nhỏ và họ chơi với nhau rất thân.
Ngày tháng dần trôi, cô bé và cậu bé của ngày ấy nay đã trưởng thành. Edible giờ đây là một người có gương mặt khôi ngô, tuấn tú, dáng người cao cao và là tầm ngắm của biết bao cô gái trong làng. Nhưng anh không để ý tới ai cả vì trong lòng anh đã có hình bóng của người ấy, người con gái mà anh yêu chính là cô bé hồi đó bây giờ cũng đâu còn bé nữa đâu. Với làn da trắng, đôi môi mỏng, nho nhỏ, hồng hồng, xinh xinh cùng với mái tóc bồng bềnh màu gỗ nâu, những đường cong xoăn ôm lấy bờ vai nhỏ bé và khuôn mặt khả ái của Ami làm bao nhiêu chàng trai say đắm và mong ước có được trái tim nàng. Nhưng Ami chỉ đồng ý lấy ai thoả mãn được yêu cầu đó là đem về cho nàng một loài hoa lạ và nàng cảm thấy thích. Biết bao nhiêu chàng trai đã thử và đều lắc đầu bỏ cuộc. Không ai có thể tìm ra loài hoa mà nàng thích kể cả Edible người hiểu rõ tính cách của nàng nhất.
Ami và Edible thường hay cùng nhau vào rừng. Ami hái nấm còn Edible săn thú.
Vào cái ngày hôm ấy, lúc hoàng hôn khi mà giỏ nấm của Ami đã đầy và Edible cũng đã săn được một chú nai rừng. Hai người cùng nhau đi về, nhưng hôm nay họ ko về đường cũ như mọi khi nữa mà họ đã rẽ sang đường khác. Trên đường về, họ cùng nhau trò chuyện và ngắm cảnh rừng núi. Bỗng Ami nói lớn, gọi Edible và chỉ cho anh bụi hoa dại màu tim tím mọc trên vách núi cao: "Chính là nó, loài hoa ấy, Ami thích, rất thích”.
Edible nhìn lên bụi hoa rồi nói với Ami:
- Ami đứng đây chờ tôi, tôi sẽ hái xuống cho Ami
- Không, không được. Edible vách núi cao và nguy hiểm lắm
- Nhưng đó là loài hoa Ami thích, Edible sẽ lấy xuống cho Ami.
- Không, Ami không cho Edible đi.
Lúc đó, Edible nhìn Ami mỉm cười rồi dùng ngón tay trỏ cốc nhẹ vào trán Ami:” Ami ngốc, đứng đây chờ anh, anh sẽ quay trở lại, sẽ mang nó xuống cho Ami, sẽ mang hạnh phúc đến cho Ami mãi mãi”.
Nói xong anh từ từ leo lên vách núi ấy. Mặc cho Ami ngăn cản. Vách núi cao dựng đứng thật nguy hiểm không cẩn thận trượt chân thôi là mất mạng ngay.
"Được rồi, cuối cùng thì Edible cũng làm được" -  Edible nắm được bụi hoa trong tay quay xuống nói với Ami nhưng tại sao tự nhiên anh lại cảm thấy chóng mặt quá.
Sao dưới mặt đất bây giờ lại có nhiều Ami thế. Anh bình tĩnh lại, quay xuống nói với Ami: "Ami! Edible làm được rồi, anh làm được rồi nhé!”
Anh thả bụi hoa xuống cho Ami rồi sau đó tìm cách leo xuống. Lạ quá, đầu anh đau lắm, mắt không còn nhìn thấy gì nữa chóng hết cả mặt. Đau quá, anh không thể minh mẫn được nữa. Tay anh mỏi dần, chân mềm nhũn ra…
- Edible…..KHÔNG…..Ami hét lên khi thấy Edible đang rơi xuống, thả người trong không trung.
Anh quay mặt về phía Ami nói: "xin đừng quên tôi" rồi nở nụ cười mãn nguyện và anh đã đi xa xa mãi.
Ami ngồi đó, ngồi bên bờ vực thẳm, ngồi như người mất hồn, không nói, không cười tay cầm lấy bụi hoa tim tím ấy. Cô ngồi đó cho đến khi người trong làng vào tìm kiếm và đưa cô về.
Một mình cô về được thôi còn Edible thì giờ đã không về được nữa rồi. Ami không khóc, cô không ăn uống gì cả, suốt ngày chỉ lặng lẽ ngồi trong vườn chăm sóc cho bụi hoa tim tím ấy, bụi hoa khiến cho Edible không về được nữa.
Cứ như thế trong suốt một thời gian, cho đến một ngày cô đã chìm vào giấc ngủ dài, dài đến nỗi không bao giờ tỉnh lại và trong giấc ngủ đó chắc chắn 1 điều rằng cô và Edible đã gặp được nhau và họ là của nhau mãi mãi.
Sau khi Ami chết đi loài hoa tim tím ấy được người dân trong làng chăm sóc cẩn thận. Ai ai cũng thương xót cho đôi tình nhân trẻ.
Ban đầu họ đặt tên cho nó là Forget me not, sau nhiều năm và qua được trồng ở nhiều nước nó lại có những cái tên khác nhau như Muget De Mai (Pháp), Thạch Thảo (Việt Nam)…
Và những đôi tình nhân trẻ thường tặng cho nhau loài hoa này để rồi sẽ mãi mãi không quên nhau, sẽ luôn ở bên nhau cho dù là chết."
Đó là câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Giờ chẳng thể tìm ra đâu tình yêu lãng mạn như thế nhưng sao vẫn cứ thích.
Bài hát "Mùa thu chết" có lẽ cũng dựa vào truyền thuyết này mà viết nên chăng? Cả bài hát là sự chia ly mãi mãi, là sự đau buồn.

*****

*****

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét