Hoàng Hạc Lâu
Nguyên tác: Thôi Hiệu
Hoàng Hạc Lâu
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sâu
--Bản dịch của Tản Đà--
Hạc vàng ai cưỡi đi đâu
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Hạc vàng đi mất từ xưa
Nghìn năm mây trắng bây giờ còn bay
Hán Dương sông tạnh cây bày
Bãi xa Anh Vũ xanh dầy cỏ non
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai.
--Bản dịch của Vũ Hoàng Chương--
Xưa cánh hạc bay vút bóng người
Nay lầu Hoàng Hạc chút thơm rơi
Vàng tung cánh hạc, bay bay mãi
Trắng một mầu mây, vạn vạn đời
Cây bến Hán Dương còn nắng chiếu
Cỏ bờ Anh Vũ chẳng ai chơi
Gần xa chiều xuống, đâu quê quán?
Đừng giục cơn sầu nữa sóng ơi!
--Bản dịch của Ngô Tất Tố--
Người xưa cưỡi hạc đã cao bay,
Lầu hạc còn suông với chốn nàỵ
Một vắng hạc vàng xa lánh hẳn,
Nghìn năm mây bạc vẩn vơ baỵ
Vàng gieo bến Hán, ngàn cây hửng,
Xanh ngắt châu Anh, lớp cỏ dầỵ
Trời tối quê hương đâu tá nhỉ?
Đầy sông khói sóng gợi niềm tây
--Bản dịch của Nguyễn Quảng Tuân--
Người xưa cưỡi hạc đã xa bay
Hoàng Hạc lầu không vẫn chốn này
Mây trắng ngàn năm lơ lững mãi,
Hạc vàng một tếch khuất trùng ngay,
Hán Dương sông tạnh cây phô sắc,
Anh Vũ cồn xa cỏ mọc dạy
Chiều muộn quê nhà đâu khuất bóng?
Trên sông khói sóng gợi buồn thay!
--Bản dịch của Khương Hữu Dụng--
Ai cưỡi hạc vàng đi mất hút,
Trơ lầu Hoàng Hạc chốn này thôi!
Hạc vàng một đi đã đi biệt,
Mây trắng ngàn năm bay chơi vơi.
Sông tạnh Hán Dương cây sáng ửng,
Cỏ thơm Anh Vũ bãi xanh ngời.
Hoàng hôn về đó, quê đâu tá?
Khói sóng trên sông não dạ người.
--Bản dịch của Nguyễn Khuê--
Cưỡi hạc người xưa đi đã lâu,
Còn đấy Hoàng Hạc chỉ trơ lầu.
Hạc vàng biền biệt từ xưa ấy,
Mây trắng lững lờ đứng mãi sau.
Sông tạnh Hán Dương cây lắng bóng,
Bãi thơm Anh Vũ cỏ tươi màu.
Chiều buồn quê cũ nơi nào nhỉ,
Khói sóng trên sông giục khách sầu.
--Bản dịch của Trần Trọng Kim--
Người đi cưỡi hạc từ xưa,
Đất này Hoàng Hạc còn lưu một lầu.
Hạc vàng đi mất đã lâu,
Ngàn năm mây trắng một màu mênh mông.
Hán Dương cây bóng lòng sông,
Bãi kia Anh Vũ cỏ trông xanh rì.
Chiều hôm lai láng lòng quê,
Khói bay sóng vỗ ủ ê nỗi sầu.
--Bản dịch của Trần Trọng San--
Người xưa cưỡi hạc bay đi mất,
Riêng lầu Hoàng Hạc vẫn còn đây.
Hạc đã một đi không trở lại,
Man mác muôn đời mây trắng bay.
Hán-Dương sông tạnh, cây in thắm,
Anh-Vũ bờ thơm, cỏ biếc dày.
Chiều tối, quê nhà đâu chẳng thấy;
Trên sông khói sóng gợi buồn ai.
--Võ Thị Xuân Đào phỏng dịch--
Bên lầu Hoàng Hạc
Người xưa cởi hạc về đâu
Còn đây Hoàng Hạc dãi dầu nắng mưa
Hạc vàng đã khuất từ xưa
Nghìn năm mây trắng hững hờ bay bay
Hán Dương cây nước u hoài
Cỏ non Anh Vũ xanh dài nhớ thương
Quê hương khuất nẻo chiều buôn
Đầu sông khói tỏa buồn vương vương buồn
--Bản dịch của Trần Nhất Lang--
Người xưa cỡi hạc đã đi rồi
Lầu Hạc còn trơ đất cũ thôi
Một thoáng hạc vàng xa thẳm lánh
Ngàn năm mây trắng lững lờ trôi.
Hán Dương sông tạnh hàng cây thắm
Anh Vũ bờ xanh lớp cỏ tươi (2)
Lai láng lòng quê chiều lữ thứ
Trên sông khói sóng dạ bồi hồi.
--Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu--
Thư thả người xưa vui cưỡi hạc
Bỏ đây lầu hạc trống buồn tanh
Hạc vàng một vút đà bay mất
Mây trắng ngàn năm vẫn dạo quanh.
Nắng rán la đà cây bến Hán
Thảm xanh phơn phớt cỏ châu Anh.
Chiều buông mờ nẻo đường quê quán
Khói sóng buồn dâng dạ lữ hành.
--Bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn
Từ hạc vàng bay quên cánh mỏi
Để lầu vàng một cõi bơ vơ
Xa rồi bóng hạc khuất mờ
Chỉ còn mây trắng lửng lơ lưng trời
Nhìn Hán Dương cây soi bóng ngả
Cỏ bãi Anh xanh cả môt vùng
Tình quê chợt dậy trong lòng
Lênh đênh khói sóng, não nùng tâm tư
--Bản dịch của Phụng Hà---
Người xưa đi mất với hạc vàng,
Đây lầu Hoàng Hạc đứng trơ gan.
Một thuở hạc vàng đi biền biệt,
Nghìn năm mây trắng bay miên man.
Sông tạnh Hán Dương cây rạng rỡ,
Cỏ thơm Anh Vũ bãi ngút ngàn.
Quê nhà mờ khuất chiều lặng tắt,
Sông sầu khói sóng, dạ nát tan.
--Bản dịch của SongNguyễn HànTú--
Người xưa cỡi hạc xa rồi
Lầu vàng vẫn đứng trông vời xa xăm
Hạc bay biền biệt mù tăm
Lưng trời mây trắng ngàn năm lững lờ
Hán Dương cây đứng ơ thờ
Bãi Anh Vũ trải một bờ cỏ xanh
Chiều buông hẳn nhớ quê mình?
Nhìn theo khói sóng mông mênh nỗi sầu
-- Bản dịch của NguyễnTâmHàn--
Hạc đã xa bay
Người tiên không trở lại
Lầu cũ còn đây
Năm tháng đứng trông ai
Vỗ cánh biệt tăm hạc vàng không về nữa
Ngàn năm bàng bạc chỉ mây trắng lưng trời
Cây chốn Hán Dương
lạnh lùng soi bóng nước
Bãi xa Anh Vũ
Cỏ ngày tháng xanh tươi
Quê hương giờ đâu…
bóng chiều dần phủ xuống
Sương khói mờ sông
tâm trĩu nặng… tơi bơi
--Bản dịch của SongNguyễn HànTú--
Xa rồi hoàng hạc hút chân mây
Lầu vắng chơ vơ đứng chốn này
Từ thuở hạc vàng xa xôi khuất
Còn đây mây trắng lững lờ bay
Hán Dương cao vút cây vươn đứng
Anh Vũ xanh mơn cỏ mọc dầy
Chiều xuống lòng vương sầu viễn xứ
Nhìn theo khói sóng chạnh niềm tây
--Bản dịch của Nguyễn Minh--
Người xưa cưỡi hạc vàng bay đi mất
Để tòa nhà nay gọi Hoàng Hạc Lâu
Hạc bay đi mãi mãi chẳng quay đầu
Mây trắng vẫn ngàn năm bay lờ lững
Bờ sông mát Hán Dương cây còn đứng
Cỏ thơm xanh bãi Anh Vũ khoe màu
Trời chiều rồi quê cũ vọng về đâu?
Trên sông nước khói sóng mờ buồn quá .
--Bản dịch của Nguyễn Thành Ân--
Người xưa cưỡi hạc đi rồi
Chỉ còn lầu Hạc lẻ loi chốn này
Hạc vàng chẳng trở về đây
Ngàn năm mây trắng còn bay giữa trời
Cỏ thơm Anh Vũ bời bời
Hán Dương cây tốt rạng ngời sông sâu
Hoàng hôn quê ở nơi đâu
Lặng nhìn khói sóng gợn sầu trên sông.
--Bản dịch của Trần Văn Thường--
Lầu Hạc vàng
(Bản dịch 1)
Người xưa cưỡi hạc lên trời
Để trên mặt đất nằm phơi lầu này
Hạc vàng về chốn xa xăm
Ngẩn ngơ mây trắng ngàn năm lạc bày
Hán dương tạnh rõ từng cây
Bãi Anh vũ cỏ thơm dày mướt xanh
Lầu cao, chiều ngóng quê mình
Sông dày khói sóng, thi nhân nổi sầu
(Bản dịch 2)
Hạc vàng đưa người xưa đi đâu
Trơ giữa chiều vàng hoàng Hạc lâu
Cõi trời thăm thẳm, xanh ngơ ngác
Ngàn năm cô quạnh, mây bạc đầu
Cổ thụ Hán Dương xanh vời vợi
Cỏ mềm Anh Vũ mượt mà thơm
Khói sóng sông chiều sầu khôn nói
Cố hương xa ngóng ngẩn ngơ buồn.
--Bản dịch của Hạ Huyền--
Người xưa cỡi hạc đi rồi
Để cho lầu hạc nơi này trống không.
Hạc vàng đi mãi không hoàn
Nghìn năm mây trắng vẫn còn bay bay.
Hán Dương sông tạnh cây bày
Bãi xanh Anh Vũ rậm dày cỏ thơm.
Quê nhà đâu nhĩ hòang hôn?
Trên sông khói sóng khiến buồn người ta!
--Bản dịch của Anh-Nguyên--
Hạc vàng, người cỡi di rồi,
Nơi đây, lầu Hạc bên trời bơ vơ.
Hạc đi, trở lại bao giờ,
Nghìn năm, mây trắng hững hờ còn bay.
Hán-Dương, sông bóng hàng cây,
Bãi Anh-Vũ vẫn xanh đầy cỏ thơm.
Quê hương đâu lúc hoàng hôn,
Trên sông khói sóng khiến buồn người ta!...
--Bản dịch của Hoàng Thiên Kim--
Thể Bát Cú
Hạc vàng người cưỡi đã đi đâu
Chốn ấy còn trơ dáng Hạc lầu
Một vắng phượng hoàng biền biệt mãi
Nghìn năm mây trắng vẩn vơ trầu
Hán Dương bến nước cây in bóng
Anh Vũ bờ thơm cỏ xanh màu
Lữ thứ chiều nhìn quê khuất bóng
Trên sông khói sóng gợi u sầu
Thể Song Thất Lục Bát
Người xưa cưỡi hạc bay đi mất
Để Hoàng Hạc đứng thật bơ vơ
Hạc vàng một thuở khuất mờ
Nghìn năm mây bạc lững lờ bay bay
Hán Dương sông tạnh cây soi bóng
Bến châu Anh cỏ óng xanh màu
Chiều nhìn chẳng thấy quê đâu
Mênh mông khói sóng gợi sầu lòng ai?
--Bản dịch của Hoàng Hà Vũ Quang Hân--
Cỡi hạc người xưa vút tận trời
Đất này lầu Hạc quá chơi vơi
Một đi cánh hạc không về nữa
Mây trắng ngàn năm man mác trôi
Cây bến Hán Dương dòng nước lặng
Cỏ bờ Anh Vũ vẫn thơm tươi
Bâng khuâng chiều xuống đâu quê cũ
Khói sóng khơi buồn sông nước ơi
--Ban dich cua Mặc Thủy--
Hạc đã mang người vút bóng mây
Còn đây Hòang Hạc trơ vơ đài
Hạc vàng một thuở đi không lại
Mây trắng ngàn năm bay vẫn bay
Hán Dương sông biếc cây soi rợp
Anh Vũ bãi xanh cỏ mọc đầy
Quê hương đâu hỡi ! chiều hôm xuống
Khói sóng đầy sông khiến thở dài
-- Bản dịch của Viên Thu --
Lầu Hoàng hạc
Người xưa cởi hạc biết về đâu,
Hoàng hạc lầu nay đứng dãi dầu.
Bay mất,hạc vàng không trở lại,
Du hoài,mây trắng mãi ngàn sau.
Hán Dương sông tạnh,cây mờ nắng,
Anh Vũ cỏ thơm,bãi biếc màu.
Quê cũ vời trông chiều khuất bóng,
Trên sông khói sóng khiến ai sầu.
--Bản dịch của Thanh Tâm--
Người xưa cỡi hạc đi đâu
Mái lầu Hoàng Hạc âu sầu còn đây
Hạc vàng xa mãi ai hay
Ngàn năm mây trắng còn bay, bay hoài.
Hán Dương sông lặng hàng cây
Cỏ xanh Anh Vũ chạy dài bờ xa
Chiều buông lòng nhớ quê nhà
Khói giăng đầu sóng lòng ta gợn buồn.
--Bản dịch của Lâm trung Phú --
Người xưa cỡi hạc bay xa rồi
Đất cũ còn lầu Hoàng Hạc thôi !
Hoàng hạc bay đi không trở lại
Mây trời dịu dặc mãi còn trôi
Rặng cây rũ bóng Hán Dương ấy
Cồn cỏ vương hương Anh Vũ ơi !
Quê cũ là đâu chiều vẫn ngóng
Khói mờ sông vắng dạ bồi hồi !!!
www.Hoasontrang
Lê Minh Luân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét