GỌI ĐÒ CHIỀU ĐÔNG
Em gọi tên anh suốt canh trường
Tay quờ quạng gối, đâu người thương
Môi mắt hững hờ, lòng cô quạnh
Giá buốt vật vờ, nhung nhớ, vấn vương
*
Em gọi anh, gọi đò chiều đông
Đò xa, heo hút gió, mịt mùng
Con đò yêu dấu em nào thấy
Mây trời xám ngắt, thủy triều dâng
*
Gọi anh, anh ở đâu, buồn trông
Ngày nao thuyền mộng đã xuôi dòng
Bây giờ bến cũ sầu riêng bóng
Tìm đâu, yêu dấu, ngát hương nồng!
*
Anh lạc nơi đâu, đời rêu phong
Cõi tình em vàng võ, long đong
Bao đêm đông giá, sầu hiu hắt
Em còn gì, đời băng tuyết lạnh lùng
*
Anh hỡi, về đi, một buổi chiều
Đời em thôi lẻ bóng, liêu xiêu
Xuân-Hạ-Thu-Đông em mãi đợi
Sợi tình Anh, khâu vá dấu yêu!
Phạm thị Minh-Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét