BÂNG KHUÂNG
Em đợi chờ ai trông ngóng ai
Thẫn thờ đêm trắng tóc mơ phai
Thu buồn sương lạnh hoàng hôn tím
Nhung nhớ đầy vơi ai có hay?
Em đứng bên song vời vợi sầu
Áng mây lụa trắng bay về đâu
Mình em thăm thẳm hoài thương nhớ
Tình ơi mộng ước tàn phai mau
Bâng khuâng lá úa rụng đầy sân
Theo gió chiều bay chẳng ngại ngần
Xa vắng thật rồi trăng mật ngọt
Anh đi héo úa cả trời xuân...
Hồn em lắng đọng nỗi sầu riêng
Tìm ánh sao khuya gởi nỗi niềm
Nhớ quá bàn tay nồng ấm áp
Bờ môi - Tình thanh khiết dịu êm...
Phạm Thị Minh-Hưng.
Bài thơ này được viết cho người đang tiếc nhớ một thời tuổi trẻ của mình,
tiếc cho cuộc sống phôi phai theo ngày tháng, như áng mây trắng ngày xưa đã bay xa, không còn trên nền trời trong xanh...
Những buổi chiều mưa ảm đạm,
ngày qua buồn như hoàng hôn tím,
SG đang là Mùa thu đất trời
và...Mùa thu cuộc đời...!
PTMinh-Hưng.
BÂNG KHUÂNG
Trả lờiXóaEm đợi chờ ai trông ngóng ai
Thẫn thờ đêm trắng tóc mơ phai
Thu buồn sương lạnh hoàng hôn tím
Nhung nhớ đầy vơi ai có hay?
Em đứng bên song vời vợi sầu
Áng mây lụa trắng bay về đâu
Mình em thăm thẳm hoài thương nhớ
Tình ơi mộng ước tàn phai mau
Bâng khuâng lá úa rụng đầy sân
Theo gió chiều bay chẳng ngại ngần
Xa vắng thật rồi trăng mật ngọt
Anh đi héo úa cả trời xuân...
Hồn em lắng đọng nỗi sầu riêng
Tìm ánh sao khuya gởi nỗi niềm
Nhớ quá bàn tay nồng ấm áp
Bờ môi - Tình thanh khiết dịu êm...
Phạm Thị Minh-Hưng.
*
Bài Quạ_ĐHSR
THOÁNG BÂNG KHUÂNG
Tôi ở nơi này mong nhớ ai
Tương tư trầm lắng tháng năm dài
Sài Gòn người cũ còn trông ngóng
Hay đã quên rồi, mộng nhạt phai?
Tôi vẫn hình dung dáng em sầu
Nhìn trời mù mịt giọt mưa ngâu
Dõi mắt trông vời xa thăm thẳm
Bóng người năm cũ có còn đâu!
Người đi mang cả những mùa xuân
Ve sầu đầu hạ thoáng bâng khuâng
Chiều thu nhìn lá vàng rơi rụng
Chợt nhớ trời đông bỗng ngại ngần.
Người đi bỏ lại mảnh tình riêng
Nào biết rằng tôi vạn nỗi niềm
Mòn mõi mong chờ làn môi ấm
Sưởi lòng cô quạnh lúc chiều lên.
ĐHSR