KHOẢNG TRỐNG KHÔNG TÊN
Ta lạc vào khoảng trống không tên,
Lòng hiu hắt ngẩn ngơ buồn xa vắng,
Chiều không nắng chiều tàn đêm giá lạnh,
Sương trắng rơi rơi mờ xóa bóng đêm.
Tự nhiên như hơi thở lỡ bỏ quên,
Tiếng nấc từ đâu bỗng dưng thật khẽ
Nỗi ưu phiền nào ẩn khuất trong tim,
Thành tiếng nấc nhẹ nhàng như chia sẻ!
Đã nhiều lần ta bồng bềnh đơn lẻ,
Nghe xót xa lòng... mộng mị tái tê,
Từ bao giờ quạnh hiu trống vắng,
Một mình ta lặng lẽ chông chênh!
Ta bối rối trước thời gian vĩnh cửu,
Trước không gian vắng lặng mông lung,
Quán trọ đời sao vàng võ lạnh lùng,
Mây trắng hỡi bay về đâu cuối nẻo?
Phạm Thị Minh-Hưng.
*
Chớ Buồn Người Ơi.Người cô đơn nên lạc vào khoảng trốngNgẩn ngơ buồn, lòng cảm thấy hắt hiuNgười cô quạnh nên đêm trường giá lạnhBởi vì người đã thiếu vắng tình yêu.Thiếu tình yêu là thiếu từng hơi thởNỗi ưu phiền đè nặng trái tim đơnNên tiếng nấc dù bật lên thật khẽNghe mơ hồ như tiếng vọng cao sơn.Đừng tự trách cuộc đờ sao đơn lẻHãy cùng... ai sưởi ấm trái tim nồngNgười sẽ thấy tâm hồn thôi buồn tẻCon đường tình sẽ cao rộng, mênh mông.Tình yêu sẽ là thuốc tiên vĩnh cửuKhông gian này sẽ vang tiếng chim caVà hoa lá sẽ vì... ai mà nởMây đưa người về cuối nẻo bao la...
ĐHSR
.
*
Gặp Lại Người
Thơ : Mạc Phương Đình
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Sáng tình cờ gặp lại người năm cũ.
Đôi mắt nhìn bỡ ngỡ mấy giây.
Lâu lắm bặt tin không gặp lại.
Bao nhiêu kỷ niệm có hao gầy.
Người đi từ độ còn nghiên bút.
Khi cốc men tình chưa đủ say.
Phượng đỏ chưa khô trong cặp sách.
Người đi không nói lời chia tay.
*
Người đi lặng lẽ đêm biền biệt.
Bỏ lại mùa xuân mất tháng ngày.
Dẫu khép mùa đông cho đỡ lạnh.
Vẫn đầy trăng sang giữa thơ ngây.
Vẫn đêm ngủ với ngàn câu hỏi.
Nghe gió thở dài trong khóm cây.
Người có hiểu cho người ở lại.
Chôn sâu nỗi nhớ một phương nầy.
*
Sáng tình cờ gặp lại người năm cũ.
Đôi mắt nhìn bỡ ngỡ mấy giây.
Sáng nay gặp lại người năm cũ.
Vẫn nét hồn nhiên chẳng đổi thay.
Mờ dấu thời gian nơi cuối mắt.
Câu chào thoáng ngợp chút mây bay.
Ánh vui vừa ấm môi hồng nở.
Rụng xuống đường hoa một nắng đầy.
*
Người đi lặng lẽ đêm biền biệt.
Bỏ lại mùa xuân mất tháng ngày.
Dẫu khép mùa đông cho đỡ lạnh.
Vẫn đầy trăng sang giữa thơ ngây.
Vẫn đêm ngủ với ngàn câu hỏi.
Nghe gió thở dài trong khóm cây.
Người có hiểu cho người ở lại.
Chôn sâu nỗi nhớ một phương nầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét