Trang

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Quán Thơ HƯ VÔ 181




i__ll_always_walk_alone_by_2011991-d389hdv
THÁNG 7 TÔI VỀ
Tháng 7 tôi về ngang lối cũ
Áo khuya chưa đủ ấm hơi người
Còn nguyên dấu tích thời phiêu lãng
Bàng hoàng theo mỗi bước chân tôi.
Nhịp đêm dội xuống hồn khuya khoắt
Chưa chắc gì đã tới chiêm bao
Tháng 7 mưa dài thêm sợi tóc
Chờ em ngồi thắp ngọn bạc đầu.
Con đường thao thức ngang lòng đá
Dốc liễu ngày xưa cũng đã già
Dáng em thấp thoáng hiên mưa tới
Lá buồn che ướt lối tôi qua.
Một lần hôn phối hồn tháng 7
Quảy gánh trăm năm cõi đi về
Để nghe tiếng khóc em lạ lẫm
Như còn trầm uất giữa u mê…
Hư Vô
THÁNG 7 MƯA MÙA NHỚ
(Cảm tác từ bài thơ Tháng 7 Tôi Về của Hư Vô)
Tháng 7 mưa chập chùng lối cũ
Vẫn còn đây hương ấm hơi người
Gió đưa chân bước hồn phiêu lãng
Dư âm còn quay quắc tim tôi .
Long lanh hạt nhớ chừng hoen mắt
Lệ nóng vào tim giấc chiêm bao
Dài thương đan xỏa từng nhánh tóc
Mưa đêm hay sương bạc mái đầu .
Tháng 7 giọt sầu tan phiến đá
Tương tư nức nỡ cơn mưa già
Hồn em như thể mùa đông tới
Giá buốt tàn canh đếm xuân qua .
Tơ trời duyên buộc mùa tháng 7
Mưa ngâu hiu hắt lối đi về
Chờ ai đêm trắng hồn lạ lẫm
Mơ ước tình hoài lạc cõi mê …
Ngọc Quyên
THÁNG BẢY MƯA NGÂU
(Cảm tác từ bài thơ Tháng 7 Tôi Về của Hư Vô)
Mưa tháng bảy giăng giăng lối cũ
Nước dâng cao ngăn bước thăm người
Kỷ niệm xưa tưởng đà quên lãng?
Sao bây giờ xao động tim tôi!
Đôi mắt người xưa, ôi huyền hoặc
Thao thức đêm dài nhớ xiết bao
Tóc xỏa bờ vai hương bồ kết
Nỗi nhớ hư hao, đến bạc đầu
Tháng bảy mưa ngâu buồn hiu hắt
Cứ mãi vương mang, hận tuổi già
“Nếu tôi còn trẻ như năm cũ…” *
Quyết nối duyên tình năm tháng qua
Rưng rức ngày xưa, mưa tháng bảy
Nước dâng cao ngăn bước chân về
Sao cứ nhớ hoài mưa tháng bảy
Trái tim già trỗi khúc đam mê…
(*Thơ Hoàng Cầm)
DuYên
(Vùng gió xoáy – Hạ vàng 2013)
THÁNG BẢY MANG VỀ
(Cảm tác từ bài thơ Tháng 7 Tôi Về của Hư Vô)
Kỷ niệm chợt về ngày tháng cũ
Cổng trường đã vắng bước chân người
Một thời yêu dấu không phai lãng
Phượng vĩ rũ buồn rụng đón tôi!
Rưng rưng niềm nhớ trào lên mắt
Tiếc nuối một thời đã hụt hao
Thoang thoảng như đây hơi hướm tóc
Quyện vào nỗi nhớ ủ ê sầu!
Hun hút đường về đau nỗi đá
Nhăn nheo phượng vĩ củng thêm già
Lòng người có còn nguyên như cũ?
Hay đã phai rồi năm tháng qua!!
Ôi những mùa mưa mưa tháng bảy
Cô đơn gom hết quảy mang về
Trao người một thuở, nay xa vắng
Ôm trọn tình này giấu ủ ê…
Tha Nhân
PHƯỢNG BUỒN THÁNG 7
(Cảm tác từ bài thơ Tháng 7 Tôi Về của Hư Vô)
Phượng vĩ rực hồng sân trường cũ,
Tháng 7 bơ vơ bước chân người,
Kỷ niệm mịt mù, ngày quên lãng,
Giảng đường vắng bóng – Chiều đơn côi.
Ghế đá hững hờ, sầu hoen mắt,
Ngấn từng giọt đắng, trót hư hao,
Tìm đâu hoa trắng cài lên tóc,
Hoa tàn phai, sợi nhớ úa nhàu…
Tháng 7 mưa nhạt nhòa ghế đá,
Nhớ hàng cây, phố cũ, đã già
Phượng vô tình, rụng đầy trên lối,
Cánh phượng tàn, phai nhạt, cách xa.
Hồn chới với, mưa buồn tháng 7,
Gió lả lơi, khô giọt tái tê,
Trường vắng lặng, ơ hờ, lạ lẫm,
Tình lỡ, tình sầu, lạc bến mê.
Phạm Thị Minh-Hưng
THÁNG BẢY CHIỀU MƯA BAY
Chiều thứ sáu mình em trên góc phố
Bordeaux trắng xóa một dòng mưa bay
Nhìn bong bóng vỡ …lòng nghe bão tố
Buồn đau khắc khoải, kỷ niệm giăng đầy
Da diết rã rời chân lê nặng bước
Em giang tay rộng hứng trời mưa sa
Sợi tương tư lan mờ đôi mắt ướt
Rớt trên môi còn đẫm giọt lệ nhòa
Bờ sông Garonne nước cuồn cuộn chảy
Gió lộng cồn cào se sắt niềm riêng
Bốn bề mưa ngâu dầm dề tháng bảy
Bóng N về lấp kín nỗi nhớ em
Nước mắt em hòa mưa… sầu thiên cổ
Ngập lụt hồn sụt sùi đắng thương vay
Như mưa từng mùa không ngừng tuôn đổ
Tình em yêu N những hạt mưa đầy…
Tiểu Vũ Vi
CÙNG DẤU CHÂN THÁNG BẢY
Như dấu chân hoang thất lạc suốt mùa xuân
Cầm tháng bảy tôi bước bằng gót hạ
Giấu phiến hồn mình vào cõi lá
Đang khỏa thân xanh tắm mưa
Hạnh phúc vỡ giòn vụn bụi rớt lưa thưa
Đặt chiếc giá tranh lên bờ tâm tưởng
Tôi phác họa một chân dung tưởng tượng
Bằng mỗi nát nhầu ký ức rất em
Một nỗi gì chưa đủ gọi thành tên
Chợt ẩm ướt căn phòng không ổ khóa
Lũ chim cũ ăn bùa mê trên dòng sông lạ
Chiều tìm về nhả xuống mấy hòa âm
Ngồi một mình thầm thì những lời câm
Nhìn tháng bảy dắt mưa qua phố xá
Chiều đã vậy chẳng ai buồn xô cửa
Chỉ không gian đối thoại với thời gian.
Đào Công Điền
THÁNG 7 CHỢT NIỀM RIÊNG LÉN HỎI
Anh của ngày xưa
Thôi là hôm nay
Hoa của ngày xưa
Chỉ còn hương bay!
Có những chiều, đôi chân leo dốc phố
Florida nghe lộng gió biển hè
Ai đàn hát khúc tình yêu thứ nhất
Âm hưởng xưa vàng góc cũ tìm về!
Như bầy sẻ loanh quanh trên đám cỏ
Gom nhánh khô về xếp tổ cuối ngày
Mưa vẫn ướt dốc tình ta khốn khổ
Hoài niệm giăng sương trắng nửa đường bay!
(Hành hạ nhau
những dòng thơ nhỏ
Mực hư vô,
Vết chém hư vô.
Đọa đày nhau
Đớn đau từng hơi thở
Mai rồi quên,
rồi nhớ
đến sững sờ!!
Anh không còn nhớ
Và em sẽ quên
Hoa theo áo đỏ
Tình đã thôi bền.)
Có những buổi, chờ xanh hạnh phúc mới
Hạt tình ươm lành lạnh giữa môi hôn
Trong sâu thẳm chợt niềm riêng lén hỏi
Hạnh phúc đầu (hay cuối) ngọt ngào hơn!?
Linh Lan
rung_hoa
KHI EM VỀ
Khi em về trời xanh và gió mát
Con đường mòn thơm lá mục quê hương
Vườn cải ngồng đỗ ong bướm về sân
Anh nằm đấy buổi trưa và tiếng nắng
Mặt đất mềm bước chân em chợt nặng
Lá tre vàng dồn thổi mùa thu đi
Luống huệ ấy xòe những vồng hoa trắng
Và đầy thềm lá rụng liếp phên che
Quê mẹ đấy ưu phiền nhiều quá lắm
Hàng cau già mo thương bẹ quắt queo
Anh nằm đếm những ngày rồi những tháng
Đi qua dần khi nước mắt buông theo
Kỷ niệm cũ vẫn còn nguyên vẹn đó
Trời tháng giêng, tháng bảy buồn như nhau
Gió vẫn thơm mùi hoa bưởi, hoa ngâu
Rồi tết đến, rồi lòng anh nhớ quá
Khi em về bước xưa chừng xa lạ
Và cỏ hoa tất cả đã vắng im
Giấc ngủ ấy một đời anh ao ước
Từ máu mình hoài rứt khỏi đường tim
Em đừng khóc, đừng buồn, đừng nhìn nữa
Cứ cúi đầu, cứ thế, rồi ra đi
Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết
Và dấu giầy mai sẽ lá sương che
Nguyễn Đình Toàn
HỒNG TRẦN
Em mùa thi diện cũng xênh xang
Áo mới còn bay mùi tơ hàng
Ta tiếc dùm ai từng sợi tóc
Rụng lẻ loi sầu trên vai ngang
Em mùa thi khua đôi guốc cao
Bàn chân Nam Định rất chiêm bao
Ta sợ bùn đen vây nếp chỉ
Bởi vì tháng bảy có mưa mau
Em mùa thi mơn như trái cam
Con mắt kiêu kỳ rất Việt Nam
Ta đợi hôm nào em chợt khóc
Dù đượm u hoài hay hân hoan
Em mùa thi ưng ửng phấn hồng
Đôi má làm duyên cùng bướm ong
Ta lo ngàn cánh môi tàn nhẫn
Chờ gió giông nào rớt nụ hôn
Em mùa thi xanh màu lá non
Ve vẩy cười trên cành lộc thơm
Toan ghé tay phàm ai trộm ngắt
Đau đớn trong ta mấy trận đòn.
Nguyễn Tất Nhiên
YÊU NGƯỜI HƯ VÔ
Anh theo một bóng hư không
Mặc cho cơn gió mùa đông nhạo cười
Nhịp thơ cứ mãi bồi hồi
Hình như thấp thoáng một người không tên
Mượn màu từ cõi lãng quên
Mượn thêm hương vị từ miền vu vơ
Mượn buồn trong chiếc lá khô
Ghép thành một áng tình thơ ngông cuồng
Mượn em ánh mắt dễ thương
Mượn màu môi thắm mượn hương tóc dài
Mượn tà áo, mượn nét vai
Cho anh mượn cả đôi hài xinh xinh
Để anh mơ mộng một mình
Mong manh ẩn hiện mối tình hư vô
Khi nào gió thổi vu vơ
Thì anh lại viết bài thơ tặng người…
Phạm Không Trùng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét