Sông Nước Miền Tây_Ảnh Kim Oanh Sydney.
THÁNG NĂM CỎ ÚA.
Ngày tháng đó Mùa Xuân qua rất vội,
Nắng ngập ngừng, tàn úa lá khô bay,
Chiều lạnh lùng, bơ vơ, hồn sa mạc,
Bóng tối mịt mờ, hoang vắng, chơi vơi...
Tháng Năm ấy, ai nhuộm màu cỏ úa,
Đóa quỳ vàng hờ hững nắng ban mai,
Phai nhạt, dập vùi một loài hoa dại,
Tình hư không, xa vắng...bước đường dài,
Bên khung cửa, mùa Xuân đi xa mãi,
Mảnh trăng sầu, nhung nhớ dáng hương xưa,
Mây lững lờ trôi, gió về ái ngại,
Dấu giọt buồn, đôi mắt thoáng xa xôi...
Tháng Năm xưa, ngày gập ghềnh mưa bão,
Ơ thờ, quên mình - Thân cỏ mong manh,
Kỷ niệm vùi chôn bên làn tóc rối,
Tháng Năm buồn...Mưa ướt lạnh bờ vai.
Có vạt nắng hoàng hôn nào sót lại,
Sưởi ấm dùm...Chiều tím trót lênh đênh...
Phạm Thị Minh-Hưng.
**
BUỒN XƯA
Bao giờ cũng thế, tháng năm có cái gì từ tạ:
Khi cành phượng đã thắm suốt vỉa hồn
Màu đỏ thắm trên cao, làm trời mãi xanh hơn
Cũng không đủ tươi hơn cho chân đầy lá úa...
Vẫn còn đó những con tim vụn vỡ
Dấu tàn phai mờ lệ mắt học trò.
Tiếng lao xao nghe mưa đến từ xa,
Chưa ướt tóc mà hồn như ướt đẫm!
Chẳng ai nói với ai mà tai buồn ngàn vạn
Những ủ ê của tình khúc ve sầu...
Những run run của đôi nắm tay nhau...
Sợ sẽ đứt những nuông chiều mới đó.
Cánh phượng rơi trên chông chênh lá đổ.
Sao bồng bềnh như lặng khúc chia ly?
Rồi ngày mai, ngày mai nữa lê thê...
Nuốt mà nghẹn từng lời không dám nói!
Nhiều ngày mai, để chiều nay nắng vợi.
Vẫn tháng năm, vẫn cánh phượng cao vời.
Ta một mình bước nhẹ, ngóng mưa rơi,
Mong cho đủ những buồn xưa tái hiện...
LAM TRẦN 22.05.2013
*****
MỘT CHIỀU BỔNG DƯNG NHỚ ĐÀ LẠT
Miền ký ức
Lơ đểnh bềnh bồng...
Thành phố của
tôi
Thành phố sương mù
Hạt
nắng chiều phủ kín đồi thông
Nhẹ
bước thong dong vài phố chợ
Giọt
cà phê ta vội đi tìm
Nuốt
vị đắng qua từng khe lưởi
Ta
vẫn bước còn ai cúi mặt
Đứng
góc đường tìm hạt nắng khô
Hồ
Xuân Hương gợn sóng nhấp nhô
Hồn
phiêu bạc mơ về dĩ vãng
Ta
đã trải đời dân bản xứ
Giờ
này lạc lỏng quá đi thôi
Tưởng
không gian mãi mãi của ta
Từng
nhịp thở bây giờ đứt đoạn
Đà
Lạt còn gì mà níu kéo!
Chiều
sương giăng phủ khắp mặt hồ?
Là
tình nhân môi kề má thắm?
Quên
thời gian quên cả chiều mưa
Qua
nhớ qua không ? chiều ly biệt
Nay
qua về người đó đi mô?
Không
còn đọng hương ngày xưa củ
Mất
bản tình ca muôn thuở xưa
Đà
Lạt chiều, vẫn góc quán quen ấy
Chứa
khúc tình bất tử của tháng năm
Giọt
cà phê, đậm đà và quyến rủ
Từng
ngày, từng giờ, từng góc phố êm
Nhớ
đến em, biết đi mô để tìm
Chiều
Đà Lạt, từng bước chân chậm rãi
Mỗi
bước đi chấm phá quyện vào nhau
Mà
trong đó em, tôi là nhạc sĩ
Giữa hai miền
ký ức
Niềm lo sợ mênh
mông
Lòng chợt buồn
chợt vui
Cuộc đời mình từ
đây
Còn có gì quí
giá
Mà san sẻ cùng
ai?
TSN, Chiều mưa Canada 21-05-2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét