Mưa Chiều
Giọt mưa buồn, giọt nước mắt ai,
Rơi rơi, nức nở, khóc tình phai,
Mưa rơi thánh thót trên đường vắng,
Bọt bèo bong bóng nước, đường dài
*
Mưa rơi, rơi ướt, mưa bay bay,
Tìm đâu vạt nắng hồng mê say,
Chiều xuống mây buồn, se sắt lá,
Vàng úa rời cành, tiếc nuối, xót xa.
*
Mưa rơi thấm lạnh vai em gầy,
Tím ngắt hoàng hôn, sầu gió lay,
Lạnh lùng giọt-giọt-thương-thương-nhớ.
Ngập ngừng hiu hắt bước chân ai
*
Sao trời mưa mãi, khóc thương chi,
Tình đời thôi thế, cũng đến khi,
Một thời hoa mộng, xôn xao nắng,
Thấp thoáng đắng cay, ngày chia ly.
*
Gió hỡi ngừng đi, xin đừng bay,
Đừng cùng mưa, giá buốt tình ai,
Đừng khóc thương chi, buồn tê tái,
Đâu đó sẽ còn Ánh-Nắng-Mai.
Pt Minh Hưng
Mưa Sài Gòn Mưa Hà Nội-Phạm Đình Chương.
*****
Mưa Buồn
Mưa gió dập vùi đám cỏ cây,
Trời buồn u xám, nước tràn đầy,
Tiếng mưa sầm sập ngoài hiên vắng,
Lòng bỗng u hoài, thương xót ai,
*
Người đi mưa gió, đường dặm dài,
Thân gầy một bóng, xót thương thay,
Rét mướt, sương rơi, cùng giá lạnh,
Cam chịu phận đời trong lẻ loi,
*
Mưa có bao giờ biết xót xa,
Thương cho kiếp sống kẻ không nhà,
Mưa rơi, rơi mãi lòng băng giá,
Mưa mãi, mưa hoài, xót hồn hoa.
*
Mưa rơi lách tách mái tôn buồn,
Hàng hiên lả tả nước rơi tuôn,
Gió vờn cành lá, la đà gió,
Mưa gió lạnh lùng, cõi riêng ta!
Phạm thị Minh Hưng.
*****
Điệu Buồn Mưa
Cơn mưa chiều
.
Cơn mưa bỗng đến chiều nay,
Mây buồn u ám, nắng vàng tìm đâu?
Gió về thổi buốt,lòng đau,
Lạnh lùng, quạnh vắng, ngút sầu, xót xa.
Gió sầm sập thổi, can qua,
Mưa rơi, rơi mãi, Người ra đi rồi !
Trút bao thương nhớ, khôn nguôi ,
Mưa rơi, đành đoạn, sao thôi bẽ bàng!
Người đi đường vắng thênh thang,
Mưa rơi, chất ngất muôn vàn dấu yêu.
Tìm đâu ấm Chút Nắng Chiều,
Tìm đâu, đâu nữa, phiêu diêu mây trời!
Mưa rơi, lá rụng tơi bời,
Tìm đâu bóng dáng thưở nào, vời xa!
Mưa nghiêng, bóng ngả, chiều tà,
Phù du Quán trọ, đã qua đời người!
***
Mưa ngừng đi nhé, mưa ơi,
Tan đi mây xám, rạng ngời trời cao.
Đời người gió thoảng, chiêm bao!
Dòng sông số kiếp đi vào Cõi Mơ.
MH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét