Trang

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

THƠ PTMH - MACPHUONGDINH - TRAMVAN - HOA GẠO




Trường ĐH Khoa Học SaiGon


Về Thăm Trường Cũ.

Sân trường bóng nắng lưa thưa,
Mình em thơ thẩn chốn xưa, ngập ngừng,
Kìa cành Phượng đỏ vẫy mừng,
Đây rồi, đã đến thiên đường tuổi thơ,
Mong manh ngày đợi tháng chờ,
Vẫn còn nỗi nhớ, mơ về ngày xưa,
Cành cây lá nhỏ đong đưa,
Trường xưa cảnh cũ, như chờ bước em,
Thời gian xa cách nhớ thêm,
Hàng cây Phượng đỏ, bậc thềm ngày xưa,
Sân trường, lớp học, như mơ,
Bao nhiêu chuyện cũ chợt về, phút giây,
Vơi đầy tình bạn, ơn Thầy.
Bềnh bồng kỷ niệm, tháng ngày phôi pha,
Nhớ sao tuổi mộng, gấm hoa,
Bỗng dưng, mắt ướt, nhạt nhòa nắng mai,
Tình đời, chiếc lá thu phai,
Thời gian hờ hững, tìm ai chốn này
Bạn xưa, dáng nhỏ thơ ngây,
Chung trường, chung lớp, tháng ngày bên nhau.
Giờ đây, đơn lẻ, âu sầu,
Người xưa xa vắng, ngậm ngùi, nhớ nhung.
Dù cho cách mấy núi sông,
 Trường xưa yêu dấu, vẫn mong ngày về,
Sầu đông ngày tháng não nề,
Bao mùa lá đổ, hẹn thề còn không?

 Phạm Thị Minh Hưng
.

*****

Xin được góp với chị Minh Hưng chút kỷ niệm trường xưa
mpd




QUA TRƯỜNG CŨ.
ta đi tìm, những gì không thấy
bóng thời gian thoáng đã bay vèo
một khoảng đời thơ dại cũng trôi theo
mang tất cả vùi trong mồ kỷ niệm


gốc phượng già in dấu cười âu yếm
khoảng sân trường giọng sáo ngân nga
nắng trong veo soi rỡ búp tay ngà
đôi mắt ngọc nghiêng chiều khung cửa lớp


mái tóc thề buông ngàn bóng rợp
câu chia tay viết vụng ngàn hàng
khoé môi cười lời mượn cũng bâng khuâng
trang lưu bút nhoè thêm nhiều giọt lệ


ta đi tìm những điều không thể
nhưng thuở học trò âm ỷ trong tim
vẫn mang theo vị ngọt, chút êm đềm
mỗi khi chân qua trường cũ...


mạc phương đình

*****

CHIỀU XA


Chiều lên nhổ gió lên theo
bước chân gõ phố đèn treo lối vào
xa còn chút nắng xanh xao
ta đi tìm mảnh hư hao gọi người
chợt như có thoáng buồn vui
áo ai trắng quá cuối trời đã thu
hắt hiu lòng bỗng sương mù
cựa mình lau lách hoang vu trở về
xưa còn bóng nguyệt nghiêng che
ai đem vất giữa bộn bề nỗi đau
không dưng nước bỏ giang đầu
để con cá bỏ dòng sâu về ngàn
một mình đi với lang thang
buổi chiều áo trắng vẽ hoàng hôn xưa
lá thu chưa rụng cuối mùa
vàng theo nhân ảnh nhặt thưa với chiều


mạc phương đình


*****


Nửa Vòng Trái Đất

Nửa vòng trái đất là đâu?
Nơi trưa nắng đổ, nơi nhàu bóng đêm,
Em say giấc ngủ ấm êm,
Còn Anh lạnh giá giữa miền tuyết rơi,
Ở đây, gà gáy sương mai,
Nơi xa, chiều đã phai tàn, hoàng hôn,
Saigon, nắng rát, mưa tuôn,
Canada, áng mây buồn, lạnh căm,
Trùng dương cách trở xa xăm,
Vì đâu trời đất âm thầm cách chia,
Bơ vơ không có lối về,
Ngày đêm, sớm tối, cơn mê võ vàng!
Ai xui vận nước ngổn ngang,
Tình riêng trăm mối bẽ bàng, đợi mong!

Phạm Thị Minh- Hưng
**
Nửa Vòng Trái Đất
 
Nửa vòng trái đất cách xa
Nửa vòng khuất lấp đôi tà áo bay
Nơi đây nắng chớm đưa ngày
Bên kia đêm xuống sương lây lất buồn
Phố này cúi mặt hoàng hôn
Phương xa mưa có dỗi hờn ban mai ?
Nghe trong tiếng gió thở dài
Ngày đêm như cặp gái trai xa rời
Ngắm nhìn từng cặp sánh đôi
Tiếng cười rộn rã như lời chim ca

Đường xanh, đường của người ta
Đường mình đơn lẻ chỉ là xám đen
Vòng tay còn ấm hơi quen
Mái hiên cong xuống khát thèm trú mưa
Giọt dài thương mấy cho vừa
Giọt rưng rức nhớ người chưa trở về
Nửa vòng trái đất tái tê
Vì đâu dâu bể cách chia dòng đời ?
    Trầm Vân
*****
Vũ điệu trong bóng mờ.
*




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét