VIEILLIR
1- Je croyais que
vieillir.......
Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage
Le grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage
Le grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
2- Et
puis je m'aperçois que vieillir n'a pas d'âge,
Qu'il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même à petits pas les jours ont l'avantage
d'être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Qu'il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même à petits pas les jours ont l'avantage
d'être beaux et trop courts quand ils sont limités.
3- Je croyais
que vieillir c'était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fêtes sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
4- Et puis je m'aperçois que vieillir rend bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
5- Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n'aurait plus cette flamme
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
6- Et puis je m'aperçois que les plus belles roses
fleurissent à l'automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j'ose
garder pour embaumer l'automne de ma vie.
Marcelle
PAPONNEAU
GIÀ CHĂNG?
1- Già chăng? Ta cứ nghĩ rằng:
Sẽ hay gắt-gỏng cằn-nhằn
khó ưa,
Sợ trôi năm tháng theo
mùa,
Sợ mưa gió lớn, sợ khua
ồn-ào,
Tinh-thần
sa sút xuống mau,
Mặt
mày nhăn-nhúm, bạc đầu, tóc thưa.
2-
Rồi ta thấy chẳng già nua,
Dẫu
cao tuổi đấy, vẫn chưa thấy già,
Vẫn không than thở, cứ ca,
Bước chân dò-dẫm, đi xa
nhẹ-nhàng,
Tháng ngày dẫu có ngắn
chăng,
Vẫn là đẹp lắm, vẫn hằng
tươi vui.
3- Già chăng? Ta cứ
ngậm-ngùi,
Nghĩ rằng ảm-đạm bầu trời
thê-lương,
Xuân không hoa nở ngát
hương,
Vành môi khép kín yêu
đương nụ cười,
Cây cằn trụi hết lá tươi,
Hội-hè chẳng thấy có người
đàn ca,
Sách không làm bạn với ta,
Bút cầm chẳng thể
nghĩ ra được vần.
4-
Sau rồi ta hiểu rõ hơn,
Chính nhờ tuổi tác mà
khôn-ngoan nhiều.
Thời gian còn lại bao
nhiêu,
Cần chi lo-lắng những điều
ngày mai!
Tội chi mà đếm tháng ngày,
Viết đi, rồi cũng được vài
bài thơ!
5- Già chăng? Cứ nghĩ
vẩn-vơ,
Tâm-hồn đổi khác ấy là già
chăng?
Sẽ không còn ngắm sao,
trăng,
Tim chai đã tắt lửa bừng
thuở nao.
Khi trời tắt ánh trăng
sao,
Đêm buồn phủ tối, đảo chao
cuộc đời.
6- Rồi ta lại thấy rực
trời,
Thu vàng lộng-lẫy thắm
tươi vườn hồng,
Cho ta thư-thái lâng lâng,
Ngất-ngây nhìn ngắm tràn
lòng niềm vui,
Hít sâu hương dịu
tuyệt-vời,
Ướp cho thơm ngát quãng
đời sang thu.
Đỗ Quang-Vinh chuyển ngữ
google=>doquangvinhvenguon
AM I REALLY OLD?
1- Am I really old? Still I am thinking:
Too execrable for my
grumbling!
Watching years and seasons
changing,
With wrinkly
face and sparse hairs from senility,
I fear the noise, the
rains and winds
That decline my spirit and
health quickly.
2- Then I realize that age has no age,
It must not moan, sing instead.
And slight steps groping my long way, I made,
How nice and beautiful the
days though limited!
3- Am I really old? Still I am thinking:
That’s a melancholy and
gloomy sky,
A spring without flowers,
and the lips without smile,
The holidays without songs, and the trees are stunting,
A book without history, a pencil without writing.
A book without history, a pencil without writing.
4- Then
more and more I realize:
Once
surpassed my youth I become wise.
How much time remaining?
So
why for tomorrow should I think?
No
need to count the time,
Then a few
poems to compose I can write!
5- Lost in the confused
thoughts, I’m getting:
Years and years heap up on
my shoulders,
I thought that I am being old,
That age would transform my soul,
That the stars I can watch no longer,
From my hardened heart the flame was extinguished,
It staggers life when the sky is veiled.
6- Then
I see again under the shining sky,
The most beautiful roses blooming in the fall garden;
Strongly I inhale their sweet
fragrance
That I decide to keep embalming the autumn of
my life.
Adapted
translation by Vinh Quang Do
*
Je croyais que vieillir. .
.Je croyais
que vieillir me rendrait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m’apercois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.
Marcelle Paponneau
(La voix de l’Hospitalite)
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m’apercois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.
Marcelle Paponneau
(La voix de l’Hospitalite)
*
Cứ Tưởng Già …
(Phỏng dịch theo Marcelle Paponneau)
Tôi cứ tưởng nỗi buồn tênh tuổi tác,
Tháng năm tàn gió dập với mưa sa,
Tiếng ồn ào tâm hồn ta tản mác,
Tóc bạc dần gương mặt dưới làn da.
Có
ngờ đâu tuổi đời không phải vậy,
Đừng thở than cho mộng ước tàn đi,
Từng bước nhỏ hẹp dần cho ta thấy,
Nỗi mến yêu ngắn đậm tuổi xuân thì.
Với ảo ảnh một bầu trời đen xám,
Với mùa thu không hoa nở môi cười,
Với câu hát không gợi ngầm lá thắm,
Với sử xanh không bút tả nên lời.
Nhưng đây nhé, tuổi đời thêm hiểu rộng,
Mỗi bước dồn không nghĩ đến ngày mai,
Cùng năm tháng già đi ta đâu thấy,
Ta
không màn biết tuổi chốn thiên thai.
Tâm hồn ta không hề thay đổi nữa,
Ngàn trăng sao cho ước hẹn ngày mai,
Tim ta đã không còn tham mộng ước,
Khi trời trong nhẹ cuốn tháng năm dài.
Rồi ta ngắm những đóa hồng rộn nở,
Giữa mùa thu ta mở mắt nhìn đời,
Mùi thơm ngát nhẹ nhàng vương hơi thở,
Ta
ôm choàng gối mộng giữa hoa rơi.
TTT(2012)
*
LÚC TUỔI GIÀ
( Họa lại bài thơ Cứ Tưởng Già của thi
sĩ TTT )
Thân yếu dần khi tăng thêm tuổi
tác
Phải hiểu đời không để giọt châu
sa...
Tật bệnh đến không làm ta thắc
mắc!
Tóc bạc dần thêm cằn
cỗi làn da .
Sống trên đời đành chấp
nhận như vậy !
Tuổi xuân qua thời gian đã mất
đi...
Cảnh vật đổi thay như ta đã
thấy
Làm sao ta tìm lại tuổi xuân thì
!
Hết bình minh trời trở
nên đen xám
Mùa thu buồn thiếu nét mặt tươi
cười .
Tiếng chim hót cảm thấy buồn thắm
thiết!
Với tâm tư xin bày
tỏ đôi lời ...
Kinh nghiệm cuộc đời thấy xa hiểu
rộng
Vui hôm nay đừng lo lắng ngày
mai .
Trí não quên dần theo
cùng năm tháng
Sống hiện tại không mơ cõi
thiên thai .
Không tham muốn chạy theo vật chất
nữa!
Tập dưỡng sinh nhìn ánh
nắng ban mai .
Ăn kiêng cử để giữ gìn sức
khỏe
Vui cháu con hạnh phúc tháng năm
dài...
Xuân lại đến ngắm hoa hồng chớm
nở
Thân tâm ta an lạc - cảm ơn đời
.
Cảnh vô thường , không gì tồn
tại mãi!
Gió vô
tình lay động cánh hoa rơi...
Minh Lương Trương Minh
Sung
Cali . ngày 12 / 12 /
2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét