**
-
CANH LAN TRANG -Tho PtMH-Pham Chinh Dong-Quoc Duy-BaoPham
- Lấp Lánh Hoàng Hôn_Thơ PPS. Bùi Phướng18.
- Động Trăng Sao_Hoa Sơn LMinhLuân
- -Đà Lạt mùa Dã Quỳ - Cuộc Đời & Cái Chết.
23:23 25 thg 11 2012
Động trăng sao
Nguyên tác: Hoa Sơn
Thời gian đó có bao giờ trở lại
Mộng hải hồ lấp lánh những vì sao
Vớt ánh trăng mặc sóng gió kêu gào
Ta uống cạn những đêm dài tự tại
Trăng vẫn sáng, vẫn soi mình đáy nước
Bão tố qua rồi, trăng trở lại bóng hình xưa
Chiếc thuyền con lơ lững dưới bóng dừa
Êm đềm quá những đêm về đất Mẹ
Điệu cổ năm xưa, câu hát vọng sơn hà
Tiếng tỳ bà u tịch cõi trần gian
Ta mở tâm ra cho bay hết những ưu phiền
Đời nặng trĩu thôi không còn trong lẽ sống
Giữa lúc ấy, tiếng đàn ta trỗi dậy
Lúc thăng trầm, lúc cao vút tận không trung
Hòa khắp muôn phương giữa khí đạo muôn trùng
Ta chợt thấy cái “Tâm” đã một thời lạc mất
Ta ngước nhìn bầu trời đen hỗn độn
Gom vũ trụ về giữa chốn linh đài
Động trăng sao… dù hải ngạn thiên nhai
Hành lý đã chất đầy thuyền nhân bản
Hoa Sơn.
16/11/2005
vầng trăng lưỡi liềm và 3 vì sao, tượng trưng cho chữ "Tâm".Như Nguyễn Du đã viết: "nữa vầng trăng sáng ba sao giữa trời".chính là muốn nói chữ Tâm này đây.
*****
Nhạc:
** CUỘC ĐỜI VÀ CÁI CHẾTNgười sống đó rồi người đi đâu mấtĐẠI NGÀN - (23/11/12)
Đi đi hoài đi mãi cả ngàn năm
Người ở lại trong cuộc đời cũng thế
Rồi ra đi đi mãi tận muôn đời
Cuộc đời đó biển lô xô sóng gợn
Sóng bạc đầu và chân sóng xanh lơ
Người già cả bởi vì từng con trẻ
Trẻ lớn lên rồi già cả như người
Nhân loại đó như dòng sông mãi chảy
Cứ trôi hoài trôi mãi cả ngàn năm
Trong cuộc thế biết bao điều đáng nói
Như tình yêu hay như nỗi oán hờn
Như yêu thương lẫn bao điều thù hận
Chém giết nhau và nâng đỡ cùng nhau
Như bào ảnh cuộc đời là hư ảo
Tham sân si nào có hết bao giờ
Sinh trụ diệt cũng lẽ đời là vậy
Như dòng sông luôn tuôn chảy chẳng dừng
Đời về đâu và đời từ đâu lại
Vẫn câu thơ nhằm truy vấn nhân gian
Ai có biết trả lời đời thử vậy
Hay đời luôn như gió thổi trăng ngàn
Như sương sớm hay mây chiều cũng thế
Đời là trăng hay mây nước thênh thang
Trăng tỏa sáng và mặt trời chói lọi
Đời là người ngay giữa quãng không gian
Trái đất xoay và xoay hoài cũng thế
Mặt trời lên xong lặn giữa non ngàn
Hay vầng trăng nhô lên ngoài biển sóng
Rồi lên cao giữa trời nước mênh mang
Đời là vậy và người đời là vậy
Có khác chi biển cả với non ngàn
Giữa cái sống cuộc đời và cái chết
Nào khác gì muôn bọt nước lang thang
Công danh đó hay tiền tài quyền lực
Cũng vậy thôi như một kiếp dã tràng
Xe xe mãi hạt vàng bên biển sóng
Sóng xô vào dào dạt lại tiêu tan
Đời là vậy khác gì cành hoa đẹp
Rồi mất đi khi nhụy rữa hoa tàn
Hoa nhụy mất lại ươm mầm cây mới
Có gì đâu mà người phải vội vàng …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét