Trang

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

BIỂN TÌNH ANH_THƠ PTMH_ỐC BIỂN CÔ ĐƠN

BIỂN TÌNH ANH.
Anh đứng bâng khuâng giữa biển chiều,
Lòng buồn nhung nhớ, gió liêu xiêu,
Hoàng hôn chầm chậm, mây bàng bạc,
Thương về em gái nhỏ dấu yêu,


Em nhớ gì không thuở mộng mơ,
Ngày Xưa đẹp tựa một vần thơ,
Ngây ngô... anh đã không kịp giữ,
Để biển cuồng phong nỗi nhớ xưa!

*
Em có thấy không biển tình anh,
Dạt dào như thuở tóc còn xanh,
Bạc đầu con sóng âm thầm vỗ,
Ghềnh đá rêu mờ phủ dấu chân!
 


  Phạm ThMinh-Hưng
*****

 Ốc Biển Cô Đơn


Thầm thương Ốc nhỏ một mình,
Chênh vênh biển vắng, đoạn đành trời cao,

Lặng nghe sóng vỗ rạt rào,
Vi vu gió thoảng, phi lao vọng buồn,
Hoàng hôn bóng đổ, chiều buông,
Xót xa một cõi riêng, hồn chơi vơi,
Góp gom kỷ niệm một thời,
Vào vùng ký ức, vẽ vời dấu yêu,
Cho đời cứ mãi liêu xiêu,
Cho tình cứ mãi mỹ miều ước mơ,
Thương con Ốc biển bơ vơ,
Lênh đênh sóng, cát mộng về ngày xưa!
Thời nhung gấm, thuở ngây thơ,
Bao giờ tìm được, giấc mơ ban đầu!

 
Phạm Thị Minh Hưng

(23/04/2012 02:43 AM) 
*****

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét