Trang

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Thu Say_Thu Tâm & Các bài thơ họa

Ảnh Phan Hạnh

 
THU SAY
Thu vẫn ngọt ngào đến ngất ngây, 
Trời Thu đưa gió nhẹ hây hây. 
Bên hồ lộng lẫy tàn cây đứng , 
Đáy nước rạng ngời bóng lá lay... 
Từng cụm nắng vàng hờ hững lướt, 
Một vùng mây trắng lửng lơ bay. 
Dịu dàng Thu đến Thu say đắm,  
Nhè nhẹ đi vào giấc mộng say.
Thu Tâm.

CẢNH THU
Thu cảm thi nhân dạ ngất ngây! 
Cảnh đời hiu quạnh gió hây hây. 
Trời mây lãng đãng tâm người động 
Mặt nước chập chờn cơn gió lay..! 
Giọt nắng long lanh khoảnh khắc chiếu 
Lá cây hờ hững lạnh lùng bay. 
Giữ tâm tĩnh lặng nhìn như vậy! 
Vạn pháp vô thường chẳng đắm say. 
  
Minh Lương Trương Minh Sung.  
Cali. 24/10/2013
THU XƯA VỀ MỘNG… 
Nương họa 
  
Thu tới khiến ta dạ hóa ngây… 
Má em tím nhạt thế cho hây 
Đường chiều phố vắng riêng chân buớc  
Gác lạnh canh khuya lạ gío lay 
Ai thấu trong mơ song chợt động ? 
Ai thương ngoại cảnh lá rơi bay ? 
Xin dâng nỗi nhớ về thu ấy 
Mộng ướp căng tràn với chén say. 
  
Thái Huy,10-25-2013
Đăng Sơn
*
Ai bảo em mê say mùa thu
Ngất ngây, ngây ngất cảnh sương mù
Thương ai xa vắng sầu vạn cổ
Thu vàng lá đổ, nhớ - Bâng Khuâng...

Chia sẻ với TT nha!
PTMH
 *
Minh Hưng ơi, ngoài cái đẹp của Thu làm hồn thi nhân say đắm, 
còn khiến bâng khuâng mỗi khi hoàng hôn : 
THU ĐI TRONG HOÀNG HÔN   
Thu vàng , vàng cả góc trời thương,
Tê tái hoàng hôn ,lá ngập đường.
Lờ lững mây buồn không muốn lượn  ,
Âm thầm nắng trốn chẳng thèm vương.
Chiều đi lặng lẽ cùng làn gió  ,
Đêm đến vội vàng với khói sương.
Thu vẫn là nguồn khơi cảm xúc,
Hồn thơ say đắm đến miên trường.
Thu Tâm
25-10-13
*
 
Tha Nhân xin theo anh Minh LƯƠNG, đôi dòng họa cho vui:

SAY THU
Yêu THU quá dạ cứ như ngây
THU khoác khăn hồng ráng đỏ hây
Kẻ thấy THU ca TÂM rạo rực

Người nghe THU hát Tâm lung lay
THU đi Tâm tiếc hững hờ tiễn
THU tới Tâm mừng rộn rã bay
Uyển chuyển THU về Tâm háo hức
Say THU lướt khướt Tâm mê say!!
Tha Nhân vui họa **

** 
 
THU SAY

(Phụng họa )
Thu về vội vã dáng thơ ngây
Chút nắng còn vương má đỏ hây
Từng chiếc vàng rơi làn gió nhẹ
Tả tơi hoa rụng bóng chiều lay
Bâng khuâng lối cũ chờ Thu đến
Thấp thoáng đèn vàng chiếc lá bay
Ngây ngất Thu về giòng suối mát
Nhìn Thu không uống cũng nghe say!
MẶC KHÁCH
*


                               THU  CẢM


                       Thu về yểu điệu dáng càng ngây !

                       E thẹn làm em má đỏ hây

                       Mặt nước lao xao làn gió thoảng

                       Trên cành khua động lá vàng lay

                       Heo may se lạnh người cô lữ

                       Mây trắng bên trời lửng thửng bay

                       Tìm lại hồn Thu ngày tháng cũ

                       Mà như rượu uống thấm lòng say 
                                      SONG  QUANG
*
**
THU TÂM....TÂM THU
Thu về tâm động cảnh ngây ngây
Tâm động cành thu lá đỏ hây
Tâm thắt se buồn thu cứ chuyển
Thu hiu hắt nhớ tâm không lay
Thu tròn tâm chí trung trinh giữ
Tâm vẹn hương thu lướt thướt bay
Thu đến thu đi thu lại nhớ
Tâm thơ tâm thẩn tâm còn say
N. Hữu Tân
**

TÌNH THU
 Thu đến lòng ta lại ngất ngây
Yêu em màu má đỏ hây hay
  Ta mời tình mộng rung theo gió
  Em chuốc men nồng khiến lá lay
 Cây cối ghen hờn thay dáng sắc
  Mây trời đố kỵ đổi đường bay
 Tình Thu thuở trước còn vương vấn
  Đến kiếp này tình vẫn đắm say
 Ái Hoa
*
Thu say 
Diễm Chi hoạ  lại Thơ Thu Tâm

Thu xưa  vương vấn ánh thơ ngây
Môi hồng e ấp má hây hây 
Như Trăng lơ lửng hàng cây thấp
Gió nhẹ lượt là cuống lá lay
Đêm sâu mộng tưởng: sương mờ ảo
Thấp thoảng hồn Thơ: xoải cánh bay  
Đông Xuân Hạ cũ tình cỏn cháy 
Anh bội thề .... ta mượn ly ...  say
Diễm Chi.
*
*
THU DIỄM TUYỆT.
Thu sang đẹp quá, đẹp ngất ngây,
Như Em mười tám má đỏ hây.
Long lanh mắt biếc,mây,trăng động,
Thơm ngát môi hồng,hoa,bướm lay.
Dịu dàng mặt nước lung linh gợn.
Lãng đãng lưng trời bóng sương bay
Cảnh đấy người đây thêm xao xuyến,
Chẳng chuốc men nồng, dạ vẫn say
Hoài Hương.
*
Ảnh Trần Dzung_SanJose'




Giấc Mơ Mùa Thu_Thơ_Nhạc


Ảnh Trần Dzung_Sanjosee'



Giấc Mơ Mùa Thu



Cho em đi suốt mùa thu
Cùng Anh dệt nốt ước mơ cuộc đời
Dù cho dâu bể nổi trôi,
Rong chơi khắp chốn, tuyệt vời tình ta

Bàn tay năm ngón nõn nà
Xin ru tiếng gió tình qua nhẹ nhàng
Ru Anh đêm xuống mơ màng
Bóng đêm sương cỏ sắp hàng tương tư

Hồn em đằm thắm mộng mơ
Thả nghiêng về bến, hẹn chờ trăng sao
Ngân Hà lấp lánh tầng cao
Ước nguyền em mãi lạc vào mộng xanh...

Ta đôi chim hót chuyền cành
Chuyền thương nhớ gửi long lanh nụ cười
Mặc thu vàng, lá rụng rơi,
Tình ta sao sáng, một đời bên Trăng.

Mối tình vai nhỏ vắt ngang
Chở theo từng chiếc lá vàng nhẹ rơi
Long Lanh ánh mắt nụ cười
Cầm tay thu mộng bồi hồi con tim

Mùa Thu yêu dấu riêng mình
Nhé Anh, yêu mãi - Mộng nghìn đêm thu,
Bài thơ tình đẹp mộng mơ,
Anh ơi, nhớ nhé -Tình-Thơ-Thu-Vàng 

Phạm Thị Minh-Hưng


GIẤC MƠ MÙA THU - Nhạc Võ Thiện Thanh - Ca sĩ Lệ Quyên
Người đi ra đi mãi mãi, chốn xưa tôi còn mong chờ
Người đi ra đi mãi mãi, vẫn không phai mờ dấu chân
Lòng tôi chiếc lá trên cành Thu về héo khô
Tôi còn nhớ ai mỗi khi chiều rơi

Người đi ra đi mãi, chốn xưa Thu vàng tôi chờ
Người đi ra đi mãi mãi, vẫn không phai niềm nhớ thương
Lòng tôi heo mây đã về, tôi còn vấn vương
Tôi còn nhớ thương khi Thu về

Bên trời một làn mây trắng lững lờ trôi
Nghe lao xao ngoài hiên vắng lá vàng rơi
Dù biết ngày mai ngày mai nắng xuân không về
Trên cành lũ chim vẫn u mê
Dù biết người đi người đi sẽ không quay về
Sao tôi còn nhớ ai, đợi chờ ai

Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người
Ngày nào đôi chân lê bước tuổi Xuân theo chiều nắng phai
Bàn tay nâng niu kỷ niệm vỗ về giấc mơ xa mờ
Mỗi khi Thu về tôi nhớ người ... 

Văn Đông Đức Tiến_Người Đàn Bà Đi Nhặt Mặt Trời

Duc Tien va Nguoi dan ba di nhat mat troi

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI NHẶT MẶT TRỜI - Văn Đông Đức Tiến Hình thu nhỏ

PNO - Được biết đến trong vai trò ca sĩ hát rap, nhưng Đức Tiến đang gây ngạc nhiên cho khán giả khi sáng tác nhạc phẩm Người đàn bà đi nhặt mặt trời, một bài tình ca hoàn toàn khác với phong cách mà người hâm mộ biết về anh. Nghe ca khúc

Đó là một bài tình ca buồn với giai điệu và ca từ đẹp như một liều thuốc để xoa dịu những buồn phiền trong đời sống. Từ Việt Nam, bài hát được gởi đi và giành giải nhất trong một cuộc thi sáng tác ca khúc của cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Và Người đàn bà đi nhặt mặt trời đang được truyền đi nhanh chóng. Mọi người trích ca từ của bài hát để diễn tả tâm trạng của mình trên các trang nhật ký cá nhân, gởi tặng bài hát cho những người đang đau khổ trên các trang điện tử.
PNO: Chào Đức Tiến, tại sao Người đàn bà đi nhặt mặt trời phải đi thật xa để tham gia một cuộc thi sáng tác?
Đức Tiến: Tôi biết cuộc thi từ mạng internet. Không hiểu sao lúc đó cứ tự dưng có hứng thú tham gia nên gởi bài nhạc được cất trong ngăn tủ tham dự. Quả thật, trong nước có nhiều cuộc thi sáng tác âm nhạc nhưng tôi chưa tìm được tiếng nói đồng điệu của mình nên không tham gia.
Vậy là Người đàn bà đi nhặt mặt trời đã được giũ sạch bụi từ đó?
Tôi sáng tác Người đàn bà đi nhặt mặt trời từ năm 20 tuổi, lúc ấy tôi vẫn là một người hát rap tại các sân khấu. Tôi còn nhớ lần đầu tiên mình trình bày ca khúc này là vào năm 2002 tại một quán cafe trên đường Điện Biên Phủ. Phản ứng khán giả bấy giờ với tôi rất không vui. Họ nghĩ tôi là một người trẻ đang cố gây sự chú ý qua một ca khúc quá già.
Từ đó tôi không hát nữa, thỉnh thoảng chỉ hát cho bạn bè nghe mà thôi. Mãi đến năm 2007, tôi thử lại một lần nữa: ghi âm bài hát này trong album Ký ức đêm chung với chị Siu Black, nhưng kết quả cũng không có gì khả quan. Đến năm 2009, Người đàn bà đi nhặt mặt trời được ca sĩ Thiên Kim thu âm và trở nên nổi tiếng.
Cảm hứng của anh khi viết Người đàn bà đi nhặt mặt trời là gì?
Tôi đã bắt gặp hình ảnh của những người phụ nữ với ánh mắt mỏi mòn tại nhà chờ xe buýt, những cô gái trong bóng đêm, những người đàn bà nhặt rác. Lúc đó, tôi cảm thấy mình phải chia sẻ với họ. Và bài hát Người đàn bà đi nhặt mặt trời là một sự chia sẻ.
Mặt trời chính là hạnh phúc. Và những người phụ nữ tôi gặp đã bất hạnh không có được hạnh phúc. Họ phải đi nhặt nhạnh hạnh phúc của người khác vương vãi. Không ít người trong họ tự đánh mất hạnh phúc của mình. Họ từng sống với những ước mơ. Chính những ước mơ viễn vông như là “tuổi xanh khát nắng” nhưng “đời cháy da” đã thiêu chết họ. Người phụ nữ như đứng “trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng”.
Bài hát không có điệp khúc?
Ngay từ đầu, bài hát đã không có điệp khúc. Sau này, tôi cố gắng thêm điệp khúc vào, nhưng không thể. Người đàn bà đi nhặt mặt trời chỉ có phiên khúc với những lời xoa dịu nỗi đau. Có lẽ số phận của Người đàn bà đi nhặt mặt trời không có điệp khúc. Nó như một dòng chảy êm đềm nhưng đầy chua xót.
Sau thành công của Người đàn bà đi nhặt mặt trời, Đức Tiến sẽ mạnh dạn lấn sân qua lĩnh vực tình ca?
Đã gần 1 năm nay tôi không còn hát rap trên sân khấu. Nhưng nhạc rap là máu trong người của tôi. Rap sẽ không bỏ tôi cũng như tôi không bao giờ bỏ rap. Tôi sẽ trở lại với vai trò là một rapper mang triết lý sống đến cho đám đông, chứ không dừng lại là một người hát rap như trước đây.
Còn những bài tình ca thể hiện tiến trình sống. Nó thẩm thấu vào tôi. Tôi không có lý do gì để giấu nó cả. Tôi sẽ đem nó chia sẻ với mọi người. Tôi đã hợp cùng với anh Trần Huân, Trần Lê Quang thành nhóm du ca Gió. Chúng tôi sẽ trình diễn tại những không gian nhỏ, chỉ với cây đàn gitar và những tiếng hát mộc mạc. Chúng tôi muốn một sự chia sẻ đồng điệu.
Cảm ơn Đức Tiến rất nhiều. Mong các ca khúc của anh sẽ đến được với tất cả mọi người.
Phạm Ngọ (Thực hiện)

Người đàn bà đi nhặt mặt trời_Văn Đông-Đức Tiến - Làng Suganuma_Nhật Bản

Ảnh Trần Dzung_SanJosee'
  Hình thu nhỏ 49 video Hình thu nhỏ Hình thu nhỏ Hình thu nhỏ Hình thu nhỏ Phát tất cả Danh sách kết hợp trên YouTube - Người Đàn Bà Đi Nhặt Mặt Trời - Thiên
Hình thu nhỏ Người Đàn Bà Đi Nhặt Mặt Trời - ThiênKim 
**

Thăm ngôi làng đẹp như tranh vẽ ở xứ Mặt Trời mọc

Nguồn: thethaovietnam.vn
Cập nhật: 23/10/2013, 14:25:35
Suganuma là một trong những điểm du lịch hấp dẫn nhất của vùng Gokayama, Nhật Bản. Suganuma được hình thành từ hai vùng, làng Suganuma và Gokayama Gassho no Sato. Hai vùng này được nối liền với nhau bằng một con kênh. Đây là ngôi làng phù hợp cho những du khách thích đi bộ để ngắm cảnh.

Làng Suganuma và 9 ngôi nhà trang trại mang phong cách gassho-zukuri được công nhận là Di sản thế giới được xem là điểm hấp dẫn nhất của ngôi làng. Các ngôi nhà cổ được bảo tồn rất tốt. Một số ít được dùng làm nhà hàng và bảo tàng phục vụ du khách.



Gassho-zukuri trong tiếng Nhật nghĩa là “được xây dựng như hai bàn tay đang cầu nguyện”. Những mái nhà lợp rạ  dốc đứng giống như hình dáng bàn tay các thầy tu chắp lại để khấn Phật. Phong cách kiến trúc này được phát triển qua nhiều thế hệ và được thiết kế để ngôi nhà có thể trụ vững dưới khối lượng tuyết rơi dày đặc vào mùa đông ở vùng này. Mái nhà không cần đinh đóng tạo ra một không gian gác mái rộng để người dân cất trữ nông sản.


Suganuma bao gồm làng Suganuma và Gokayama Gassho no Sato. Để tạo sự thân thiện và dễ dàng cho khách du lịch tham quan Suganuma, hai khu vực được nối với nhau bằng một đường hầm đi bộ rất thuận tiện. Ngoài ra, du khách có thể lên những điểm quan sát trên đồi bằng thang máy và đứng ngắm toàn cảnh ngôi làng từ trên cao.



Nhiều ngôi nhà gassho-zukuri ở Suganuma hiện đã trở thành các bảo tàng nhỏ trưng bày hình ảnh cuộc sống thường nhật của nông dân, ngành sản xuất giấy washi và ngành sản xuất thuốc súng đang được duy trì tại nơi này.



Ở Gokayama Gassho no Sato, phía bên kia đường hầm vẫn có một số ngôi nhà gassho-zukuri truyền thống được quy hoạch lại làm nơi ở cho các nhóm học sinh, sinh viên các trường học đến ăn ở và trải nghiệm cuộc sống Gokayama./.



Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Thơ Dịch_Tôn Thất Thiều















 

 

 

 

 

Cảnh Hồ

(Phỏng dịch bài LE LAC của LAMARTINE)

Tôn thất Thiều



vẫn mãi mãi từng chân trời đổi mới,

Vẫn màn đêm vĩnh viễn cuồn giòng trôi,

Và chúng mình tuổi đời trên biển đợi

Có neo thuyền một thoáng chốc không thôi ?


Cảnh  hồ ơi đã năm tàn tháng cuối,

Đợt sóng dồn thân thiết những ngày qua,

Xin hãy hỏi tôi ngồi chân đá mỏi,

Thạch phiến này có thấy dáng em xưa !



Cũng là tiếng âm vang từng hốc đá,

Sóng vẫy vùng xé nát tấm thân côi,

Cũng là gió vờn quanh nhiều bọt phá,

Dưới chân người yêu mến mãi không thôi.

  
Người còn nhớ một buổi chiều im gió;

Ta bơi thuyền gợn sóng cảnh trời mây,

Và nhịp chèo vang vang đều đặng đó,

Nhạc dâng tràn tiếng nước vỗ nơi đây.



Rồi bỗng nhiên nghe thì thầm vang lại,

Tự bờ hồ, bực đá vọng lên thơ,

Và sóng dồn dây tơ đồng êm ái,

Giọng bổng trầm như tiếng gọi trong mơ:


“Ôi thời gian hãy dừng cho ta với

Ngừng phút giây đầy ước vọng quan san

Cho ta hưởng giờ yêu đương đang tới

Chút thiên thần diễm tuyệt của trần gian” 


Cảnh hồ ơi, đá im lìm rừng thẳm

Chỉ mình ai chuyễn vận núi non xanh

Đêm nay đây xin người nguyên sắc thắm

Giữ dùm ta một kỷ niệm chưa thành



 Lúc nghỉ ngơi cũng như trời giông tố

Cảnh huy hoàng sáng lạn núi đồi quanh

Thông cùng đứng với đá vờn rơi đổ

Vươn hình trên bóng nước nửa nghiêng mình



Nhè nhẹ thổi thoáng qua và mơn trớn

Tiếng rạt rào bờ sỏi đá miên man

Giữa vũ trụ chứa ngàn sao trắng xóa

Lẫn dưới màu rêu phủ lớp quan san.



Gió rên rỉ, lau lách cùng trăn trở

Mùi thời gian nhè nhẹ vướng trầm hương

Và phút chốc nghe đầy trong hơi thở

Ngập dâng tràn tiếng nói: “ họ yêu đương”.



TTT (2011)
*


Le lac

(Alphonse de Lamartine)

Ainsi, toujours poussés vers de nouveaux rivages,
Dans la nuit éternelle emportés sans retour,
Ne pourrons-nous jamais sur l'océan des âges
Jeter l'ancre un seul jour ?

Ô lac ! l'année à peine a fini sa carrière,
Et près des flots chéris qu'elle devait revoir,
Regarde ! je viens seul m'asseoir sur cette pierre
Où tu la vis s'asseoir !

Tu mugissais ainsi sous ces roches profondes,
Ainsi tu te brisais sur leurs flancs déchirés,
Ainsi le vent jetait l'écume de tes ondes
Sur ses pieds adorés.

Un soir, t'en souvient-il ? nous voguions en silence ;
On n'entendait au loin, sur l'onde et sous les cieux,
Que le bruit des rameurs qui frappaient en cadence
Tes flots harmonieux.

Tout à coup des accents inconnus à la terre
Du rivage charmé frappèrent les échos ;
Le flot fut attentif, et la voix qui m'est chère
Laissa tomber ces mots :

" Ô temps ! suspends ton vol, et vous, heures propices !
Suspendez votre cours :
Laissez-nous savourer les rapides délices

Des plus beaux de nos jours   

Ô lac ! rochers muets ! grottes ! forêt obscure !
Vous, que le temps épargne ou qu'il peut rajeunir,
Gardez de cette nuit, gardez, belle nature,
Au moins le souvenir !

Qu'il soit dans ton repos, qu'il soit dans tes orages,
Beau lac, et dans l'aspect de tes riants coteaux,
Et dans ces noirs sapins, et dans ces rocs sauvages
Qui pendent sur tes eaux.

Qu'il soit dans le zéphyr qui frémit et qui passe,
Dans les bruits de tes bords par tes bords répétés,
Dans l'astre au front d'argent qui blanchit ta surface
De ses molles clartés.

Que le vent qui gémit, le roseau qui soupire,
Que les parfums légers de ton air embaumé,

Que tout ce qu'on entend, l'on voit ou l'on respire,
Tout dise : Ils ont aimé !
 

*********************************************************************************

ĐƯỜNG ĐỜI
(Ph ỏng Theo Les Chemins De La Vie
Của Albert Babin)

Gót dạo tình yêu cuộc viễn trình,
Đường đời nhẹ gánh tuổi phồn vinh,
Yêu nhau từ độ còn niên thiếu,
Tỉnh giấc Nam Kha mộng chúng mình.

Trở lại chiều nay buổi thiếu thời,
Tay cầm tay nhẹ nỗi chơi vơi,
Dìu nhau cánh gió trong khiêu vũ,
Sóng dậy ân tình như bể khơi.

Mắt đã nhìn nhau tự thuở nào,
Tình ta như thể giấc chiêm bao,
Yêu nhau vẫn một lòng chung thủy,
Trải mấy triều dâng sóng dạt dào.

Ngày nay ngả bóng tuổi thanh xuân,
Hư ảnh đầy vơi lối ngập ngừng,
Vũ điệu còn nguyên tràn kỷ niệm,
Những chiều hạnh phúc của đôi thân.

Mắt mỏi nhìn nhau tới thật gần,
Cuộc tình như thể cặp giai nhân,
Vơi đầy nhung nhớ cầm hư ảnh,
Theo dõi đôi ta suốt cõi trần,

Ta đã yêu nhau đầy hạnh phúc,
Đây nhà mình trọ giữa tình thâm...

TTT
(05-20-2011)
**
Les chemins de la vie,


Tout le long d’une
Promenade!

Malgré mon vieil âge,
Tu sais que je t’aime encore,
Tu as pris mon plus bel âge,
On s’est promis jusqu’ à la mort...

Alors ce soir, comme un enfant,
Prends-moi entre tes bras,
Je veux refaire ce voyage,
Car j’ai tant le goût de toi.

Ce soir fais-moi dancer,
Fais-moi revivre cette amitié,
Comme l’oiseau se sentir libre,
Je voudrais m’envoler,

Je vois briller dans tes yeux,
le plus beau de mes souvenirs,
tu seras ma seule aventure,
sur notre amour, je te le jure...

Dis-moi, pourquoi après tant d’années,
on est toujours aussi bien ensemble...
Le bonheur est fait de p’tites
choses toutes simples tu sais...
puis en vieillissant le cœur
s'attendrit....

On a bien pris soin de nous deux...
puis je marche beaucoup mieux
quand ta main serre la mienne...

On s’est servi de notre cœur pour
aimer et on s’est fabriqué de
merveilleux souvenirs...

Tu sais on a bien vieilli,
surtout je ne regrette rien,
ces années l’un contre l’autre,
ton cœur réchauffant le mien...

Chaque jour demande à Dieu,
de revivre notre amour,
quand arrivera le dernier jour,
on dansera cette valse d’amour...

Ce soir fais-moi dancer,
fais moi revivre cette amitié,
comme l’oiseau se sentir libre,
je voudrais m’envoler,

Je vois briller dans tes yeux,
le plus beau de mes souvenirs,
tu seras ma seule aventure,
sur notre amour je te le jure,
tu seras ma seule aventure,
sur notre amour je te le jure,
Et voilà,
Ici c’est chez nous......
Albert Babin
**

Quê Hương

            Phỏng dịch bài thơ “ La Terre Natale” của Lamartine
           
 Vì sao khi nhắc Quê Hương,
 Nỗi niềm thương nhớ tha phương chạnh lòng.
 Dư âm chìm lắng tâm hồn,
 Bước chân, lời nói bạn còn ngân vang .
            Núi rừng bao quãng Thu sang,
            Lưng đèo cô đọng những làn sương mai,
            Liễu buồn trải lá trương đài,
            Tháp xưa vàng lộng nối dài hoàng hôn .
Tường thâm u dẫn lối mòn,
Vạc xa mục tử gối hàng đợi trông,
Nước trong giọt nhẹ tuôn giòng,
Bình nghiêng tay đỡ nỗi lòng phút giây .
            Lều tranh bếp lữa rực đầy,
            Tha nhân lặng ngắm khói bay mái dồn,
            Cảnh vô tri, có tâm hồn,
            Dấu yêu tận đáy lòng son nghìn trùng.
                   
Tôn Thất Thiều (2006)
**


La Terre Natale

            Pourquoi le prononcer ce Nom de la Patrie ?

            Dans son brillant exil mon coeur en a frémi ;
            Il resonne de loin dans son âme attendrie ,
            Comme le pas connus ou la voix d’un ami .
            Montagnes que voilait le brouillard de l’Automne ,
            Vallons que tapissait le grive du matin ,
            Saules dont l’émondeur effeuillait la couronne ,
            Vieilles tours que le soir dorait dans le lointain ,
            Mur noircis par les ans, couteaux, sentier rapide ,
            Fontaines òu les pasteurs accroupis tour à tour
            Attendaient goute à goute une eau rare et limpide ,
            Et, leur urne à la main, s’entretenaient du jour ,
            Chaumière òu du foyer étincelait la flamme ,
            Toit que le pèlerin aimait à voir fumer ,
            Objets inanimés, avez-vous donc une âme
            Qui s’attache à notre âme et la force d’aimer .
      Lamartine (1790-1869)