Trang

Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

HUẾ GIÓ VÀ MƯA_ĐinhMac - PHƯỢNG ĐẦU MÙA - Thơ Lê T Mỹ Công - Nhạc Mai Đằng-Tâm Thư

 
 HUẾ GIÓ VÀ MƯA
 
Ta về ghé giữa mùa đông Huế
nhìn vũng mưa sa gió lạnh đầy
An Cựu người đi, nghiêng gió rớt
Đông Ba thuyền nhỏ cúi mưa bay

gió mưa về ngủ trên thành phố
nắng bỏ mùa đông với tháng ngày
Thượng Tứ gió lùa qua ngõ vắng
Vân Lâu mưa rụng lá hàng cây

Kim Long gió vọng hồi chuông sớm
Bến Ngự mưa sầu trên tóc mây
gió đuổi theo em vào lớp học
mưa giăng nỗi nhớ gửi phương này

gió qua Đồng Khánh rung cành phượng
mưa nhắn lời thăm Quốc Học đây
mưa gió mùa đông làm Huế lạnh
gió mưa tê cóng dấu tình say

mười năm về lại mùa đông Huế
cánh nhạn năm xưa tưởng lạc bầy .
 
mạc phương đình


 
MƯA HUẾ
-Những cơn mưa dài lê thê từ ngày này qua ngày khác là điều để lại nhiều ấn tượng cho những ai từng tới Huế.
Những cơn mưa đầu mùa xối xả kéo dài lê thê từ ngày này qua ngày khác. Có lẽ đây cũng là nét đặc trưng của Huế để lại trong mỗi người khi đến thăm nơi đây. Còn đối với 1 người sinh ra và lớn lên tại mảnh đất này, thì đã quá quen thuộc với những cơn mưa dầm lạnh lẽo.
Mưa Huế - trong chừng mực nào đó - biểu hiện cho tâm hồn Huế. Người ta hay nói người Huế thường sống hướng nội. Tính cách này được hình thành bởi nhiều yếu tố: Thiên nhiên sông nước trầm mặc, thành cổ rêu phong, những nhà vườn hun hút ngõ vắng… và chính mưa Huế là một yếu tố góp phần quan trọng làm nên tính cách tĩnh tại đó.
Những cơn mưa dầm ngày này qua ngày khác khiến sinh họat cuộc sống có nhiều thay đổi. Những người già ngồi thu lu trong nhà nhìn ra khu vườn vắng, người thiếu nữ bên khung cửa nhìn mưa mà mơ mộng, tình nhân và những nhóm bạn trẻ lại lang thang theo mưa đi tìm một góc quán kín đáo để… ngồi tâm sự…
Và những ai đã từng sống với những ngày mưa xứ Huế, khi xa bao giờ cũng mang theo những nỗi niềm mưa Huế lê thê đến bùi ngùi như nhà thơ, nhà báo Văn Công Toàn từng thốt lên rằng:
“Chưa ướt tóc nghĩa là chưa yêu Huế”.
 


Mưa hoài niệm

Ngày mưa xứ Huế

Tháp Phước Duyên trong mưa

Linh Mụ trong mưa

Nỗi niềm xứ Huế

Gánh hàng rong trong mưa

Đi chợ về

Vội vã trong mưa

Con đường mưa

Phố mưa

Trường Tiền trong làn mưa

Bên nhau ngày mưa 
Có phải trời mưa tạo nên nét trầm buồn, dịu dàng “cố hữu” trong tính cách con người Huế? Thiếu nữ Huế e lệ, dịu dàng hơn cùng với tiếng “dạ, thưa” ngọt lịm xao xuyến lòng ai? Nhớ buổi tan trường, trời đổ mưa, không hối hả tấp vào những mái hiên ven đường, thiếu nữ Huế vẫn tha thướt, duyên dáng trong tà áo dài bên chiếc nón chao nghiêng. Cảnh tượng ấy không phải ở đâu cũng có thế bắt gặp
 
.
 
Ai bảo tạo hóa đem đến cho Huế miên man những mùa mưa để rồi “Trận mưa nào cũng đọng giọt tương tư” (Hải Bằng). Và rồi nhà thơ Nguyễn Bính phải thốt lên:
“Trời mưa ở Huế sao buồn thế -
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày…”. 
Mỗi mùa mưa, Huế khoác lên mình tấm áo màu bạc trắng xóa. Mùa mưa, cũng là lúc thành quách bám lên màu rêu phong cổ kính, khẳng định sự trường tồn theo năm tháng. Dòng Hương trở nên thơ mộng, hiền hòa, ôm trọn Huế vào lòng. Thuyền ai đậu bến sông, thi thoảng lại vẳng lên khúc “Nam ai, Nam bình”, Mưa Huế mang đến những “giọt buồn, giọt thương, giọt sầu, giọt nhớ”. Thú nhất là những đêm ngồi lắng nghe mưa. Mưa đến cuốn đi những bụi bặm của cuộc sống, gột sạch những ưu tư, muộn phiền. Bỗng thấy lòng trẻ lại, giọng hát trở nên ấm áp vô thường! Bất giác đưa tay hứng lấy giọt mưa. Tiếng mưa như hồn Huế ngàn xưa vọng lại, tiếng “ thở” khe khẽ của Huế nay đang thao thức chuyển mình. Thấy thêm yêu màu xanh Vĩ Dạ, thêm yêu màu nâu trầm của núi Ngự, thảng nghe tiếng chuông chùa trên bến Vân Lâu và yêu cả sắc tím mộng mơ tà áo dài tha thướt.
Mưa! Huế trầm mặc và yên bình quá! Còn gì hạnh phúc hơn những buổi chiều đi dọc bờ Hương thấy bước chân mình nhẹ nhàng hơn. Ngắm nhìn thành quách giăng mắc màn mưa, rêu phong màu cổ độ. Những búp sen trôi dạt, thương hồ ngơi nghỉ! Mưa làm ướt áo ai, dìu dặt những bước chân… theo miết ta như một hoài niệm.
LHHH & NTN
 
 
**
 

Nốt Lặng Tình Mưa-Mưa Bên Song Cửa - Tuổi Của Em - Áo Hạ Vàng_HV



Nốt Lặng Tình Mưa 

Em về trên lối hẹn năm xưa
Trời mưa như chẳng thể thay mùa
Nắng quên không về qua ngõ vắng
Để sầu khắc khoải dưới hiên mưa .

Ai biết chờ người như tuyết sương
Lạnh lùng năm tháng giấc mê thường
Trăng in chiếc bóng bên thềm cũ
Trăng hờn trăng nhớ mấy mùa thương.

Em chẳng tiễn người sao lệ dâng
Dòng mưa hay nước mắt chờ trông
Xa xăm dõi bóng chờ tin nhạn
Thăm thẳm trời sầu vọng cố nhân

Em vẫn tìm hoài trên bến mơ
Lạc vòng tay ấm bước bơ vơ
Đàn ai tha thiết ngân cung oán
Nốt lặng tình mưa khúc đợi chờ .

 Ngọc Quyên
*
MƯA BÊN SONG CỬA
Em đứng bên song thả tóc dài,
             Mắt buồn vô định xám giăng mây …            
Lang thang gió lộng vờn tung áo,
                                        Lạc lõng mưa thầm đọng vũng tay.                                         
Thờ thẫn quanh đường nhòa ảnh lá,
Bơ phờ góc phố ẩn hình cây.
Vòng ôm giá buốt bờ vai nhỏ,
Có hạt mưa vừa xa lối bay…
Thu Tâm.
*

Tặng NQ:
Em mãi đợi chờ trong mưa bay
Tình xa tình nhớ xác thân gầy
Ngày tháng cùng mưa em nhỏ lệ
Bao giờ người đến - Mơ giấc say!
PTMH
 *

TUỔI CỦA EM.
       Anh không thể nào biết tuổi của em,
       Một người làm thơ với nhiều cảm xúc,
       Như cô bé mười lăm em dễ khóc,
       Và dỗi hờn vì những chuyện không đâu.
                           Cuộc sống quanh em có đủ sắc màu,
                           Để cho em đong đưa tình làm dáng,
                           Em bất chợt thấy mình vừa mười tám,
                           Buồn vu vơ theo vạt nắng cuối ngày.
       Có những buổi chiều hiu hắt mưa bay,
       Em xuống phố bờ vai tình vẫn đợi,
       Em không nhớ em đã bao nhiêu tuổi?
       Trong tình yêu vẫn có lúc dại khờ.
                             Nhưng khi em bước ra khỏi mộng mơ,
                             Ánh trăng đêm rằm không còn huyền ảo,
                             Em bận rộn giữa cảnh đời huyên náo,
                             Bụi thời gian mờ nếp áo thanh xuân.
        Anh không thể nào biết tuổi của em,
        Đã có lúc thấy mình gìa trước tuổi,
        Bao nhiêu khổ đau nhân gian từng trải,
        Làm thơ em buồn trăn trở, thiết tha.
                              Tuổi của em đã theo gío bay xa,
                               Đã theo sóng trôi ra ngoài biển lớn,
                               Chìm vào không gian mỗi khi đêm xuống,
                               Giữa mênh mông ai đếm được bao giờ ?
                          Nguyễn Thị Thanh Dương 
**
Áo Hạ Vàng


nhạc Phạm Quang Ngọc - Mai Thiên Vân hát

Em qua bóng đổ hiên ngoài
Đàn chim sáo nhỏ vụt bay cuối ngàn
Giật mình hạ rớt thênh thang
Nở trên nhánh tóc em vàng cánh hoa.

Nắng trong veo, thấu lụa là
Áo em mỏng quá lòng ta gập ghềnh
Dù là một thoáng lênh đênh
Đã nghe mùa hạ chảy trên phím đàn.

Từ em xõa tóc sang ngang
Hàng cây nghiêng nón rộn ràng tiễn nhau.
Em mang mùa hạ qua cầu
Ta như khách lạ tìm đâu bóng mình

Bên đời nắng có lung linh
Để em giấu kín chút tình phôi pha
Còn thương góc phố quê nhà
Vàng em áo hạ, buồn ta mưa về...

[Cám ơn tác giả Hư Vô đã gởi tặng]
**
 
From: nhomthanhuu@yahoogroups.com
"nguoiphuongnam" <nguoiphuongnam@...> wrote:
> Hay thật chị ơi! Xưa nay chắc có nhiều người làm thơ hay nhưng vì không có phương tiện phổ biến như bây giờ nên đành mai một. Chỉ có má»™t số rất ít  tới tay người đọc qua báo chí, do đó người đời cứ coi đó là hay. Những bài thơ xưa cứ Ä‘ược Ä‘em ra bình luận ca tụng chẳng hạn  như thơ Hàn mặc Tử, TTKH, Nguyên Sa vv... Thời nay vá»›i  phương tiện internet, nhiều thi sĩ có cơ há»™i chấp cánh bay khắp cùng thế giá»›i cho thấy là có biết bao nhiêu nhà thơ tài hoa có thể làm nên những áng thơ thần sầu xuất chúng hơn người xưa nhiều. Ná»™i trong NTH  thôi cũng Ä‘ủ “đem chuông Ä‘i Ä‘ánh xứ người†rồi. Như Sa Lệ Chi, Ngọc Quyên, Phan Hạnh, Diá»…m Chi, Mỹ Công, Kiều Phong, NTThanh Dương, Kim Hương, PTMinh Hưng, Tâm Thu, Mai Đằng nhứt là chị Hòai Hương và còn ai nữa nhá»› không hết.

Xin Đừng Nhỏ Lệ_Thơ PTMH


 

Đừng nhỏ lệ làm hồn tôi vấn vương,
Xót xa hoài giọt nước mắt sầu thương
Cõi hồng trần bao ngày tháng vô thường
Xin đừng khóc đời tôi đâu đã hết
 
Tôi còn đây tình đời làm sao chết
Vẫn ngậm ngùi se sắt giữa trời đông
Tôi còn đây là ngọn gió mát lòng
Là sương đọng mỗi bình minh thức dậy
 
Là nắng hồng soi rọi mỗi sáng mai
Nắng vui đùa trải thảm dưới chân ai
Tôi vẫn còn đây hỡi người tình mộng
Trong vườn cây xào xạc lá thu bay
 
Tôi là trăng ve vuốt tấm vai gầy
Là hạt mưa chiều, ướt sợi tóc mây
Là sao sáng. giải Ngân Hà đêm mộng
Là sóng âm vang đùa bãi cát dài
 
Tôi không chết đâu, chỉ như cơn mộng
Xin đừng nhỏ lệ, giọt lệ đau thương
Có yêu tôi đừng chuốc mối sầu vương
Ta mãi bên nhau, ngày tháng mộng thường...

  Xin đừng nhỏ lệ...Tôi đã chết đâu...
Phạm Thị Minh-Hưng
**

Do not stand by my grave and weep
Mary Frye
Do not stand by my grave and weep:
I am not there. I do not sleep…
I am a thousand winds that blow
I am the diamond’s glint on snow
I am the sunlight on ripened grain
I am the gentle autumn’s rain
When you awake in the morning’s hush
I am the swift uplifting rush
Of quiet birds in circle flight
Do not stand by my grave and cry:
I am not there. I did not die.
*
Đây là bài thơ duy nhất của Mary Frye



Thơ PHAN HẠNH-Nguyễn Thanh Hoàng.

Xin đừng đứng bên mồ tôi nhỏ lệ


Xin đừng đứng bên mồ tôi thổn thức
tôi không yên ngủ ở nơi đây
Tôi là ngàn gió thổi giữa rừng cây
Là hạt tuyết tựa kim cương lấp lánh.
Tôi là nắng nhuộm vàng bông lúa chín
Là cơn mưa dìu dịu những ngày thu
Khi con thức dậy buổi sáng nhẹ ru
Tôi chính là sự vút lên bỗng chốc
Của đàn chim lặng lẽ lượn thành vòng
Xin đừng đứng bên mồ tôi thổn thức
Tôi không ở đây. Tôi đã chết đâu.
Phan Hạnh phóng tác1
*

Xin đừng đứng bên mồ tôi nhỏ lệ

Con yêu ơi, thôi con đừng khóc nữa

Vì thật ra hồn mẹ chẳng ở đây

Đã quyện vào cơn gió giữa rừng cây

Là hạt tuyết tựa kim cương lấp lánh.

Là nắng nhuộm trên cánh đồng lúa chín

Là cơn mưa dìu dịu những ngày thu

Mỗi ngày con thức buổi sáng nhẹ ru

Mẹ là đàn chim tung bay cao vút

Con thôi đứng bên mồ mẹ thổn thức

Mẹ không ở đây. Mẹ đã chết đâu.

 Phan Hạnh-phóng tác2
**
ĐỪNG ĐỨNG BÊN MỘ TÔI VÀ KHÓC 
(Liễu Nga Đoan dịch )
Bên mộ tôi xin người đừng nhỏ lệ



Chẳng có tôi, chẳng giấc ngủ nào đâu
Tôi là ngàn cơn gió bay xa tắp
Lấp lánh kim cương trên tuyết trắng phơi màu
Tôi là nắng trên bạc vàng chín mọng
Là mưa thu nhè nhẹ lất phất bay
Tôi là ánh sao trời đêm lấp lánh
Khi bạn vừa thức dậy lúc ban mai
Đã đến lúc tôi phải nằm yên nghỉ
Là mặt trời sắp lặn lúc hoàng hôn
Là ngàn mây trên trời bay tám hướng
Để được nhìn xuống những kẻ thân thương
Bên mộ tôi xin người đừng nhỏ lệ
Chẳng có tôi, cũng chẳng chết được tôi
Hãy lắng nghe những lời tôi tâm sự
Tôi là tình thương dẫn dắt bạn đường đời 
*
Bên Mộ Tôi Xin Bạn Đừng Nhỏ Lệ 
(Phạm văn Hoà Phỏng dịch)
Bên mộ tôi xin bạn đừng nhỏ lệ
Tôi không ngủ, tôi không chết bạn ơi
Tôl như là ngàn gió thổi ngang trời
Là vạn ánh kim cương trong băng tuyết
Là nắng dương chan hòa nơi dương thế
Để hạt mầm chín mọng đất thêm tươi
Trong ban mai bạn vươn mình thức giấc
Tôi vút cao vui ánh sáng đầu ngày
Như chim nhỏ lặng bay vòng quỹ đạo
Tôi lại là ánh sao dịu trong đêm
Bên mộ tôi xin bạn đừng khóc thêm
Tôi không chết, không nằm im trong mộ

 *

XIN ĐỪNG KHÓC Ở NƠI ĐÂY   
(TSN-phóng tác16-08-2013)
 
Đừng đứng khóc, xin đừng bên nấm mộ
Không chết đâu, tôi không ngủ nơi đây
Gió ngàn bay tôi trải khắp phương trời
Trong băng tuyết, ánh châu tôi rực sáng
Khi trời lên, tôi gieo hạt lúa vàng
 Ban mai, bạn vươn mình trong sương lạnh
 Tôi vút cao theo ánh sáng đầu tiên
Là bầy chim nhỏ bay lượn khung trời
Là ánh sao dịu sáng suốt đêm thâu
Đừng đứng khóc, xin đừng bên nấm mộ
Tôi chết đâu, tôi có ở đây đâu
Nguyễn Thúc Soạn


****************************************
Bài thơ mất 66 năm sau mới tìm ra đúng tác giả
Thật ra, theo bách khoa từ điển mở Wikipedia, Do not stand by my grave and weep là một bài thơ độc nhất nhưng rất nổi tiếng do phụ nữ người Mỹ tên Mary Elizabeth Frye sáng tác vào năm 1932 trong một bối cảnh khác.
Trong Anh ngữ, các đại danh từ “I” và “You” có thể diễn đạt trong bất cứ mối liên hệ nào cũng được. Khi dịch ra Việt ngữ, hai đại danh từ đó thay đổi tùy từng mối liên hệ ngôi thứ vai vế và kể cả tình huống nữa.
Do đó, bản dịch Việt ngữ trên đây xứng hợp trong liên hệ chồng vợ, như lời nhắn nhủ của tử sĩ dành cho quả phụ trong hai câu cuối: “Đừng đứng bên mộ anh và khóc lóc/Anh không ở trong mộ này. Anh không chết đâu em.”
Nhưng Mary Elizabeth Frye đã viết lên bài thơ trong một bối cảnh khác và mối liên hệ khác. Để hiểu rõ hơn, chúng ta cần trở lui về quá khứ của 80 năm trước.
Nguyên nhân và nguồn cảm hứng
Mary Elizabeth Clark chào đời tại thành phố Dayton tiểu bang Ohio vào ngày 13 tháng 11, 1905 và mất ngày 15 Tháng Chín năm 2004. Mồ côi từ lúc mới lên 3 tuổi, Mary kết hôn với Claud Frye năm 1927 và trở thành bà nội trợ Mary Frye sống ở thành phố Baltimore. Chính nơi đây, Mary đã viết lên bài thơ độc nhất vào năm 1932. Vào thời điểm đó, vợ chồng Frye có cho một cô gái di dân người Đức gốc Do Thái tên Margaret Schwarzkopf trú ngụ. Margaret Schwarzkopf lo lắng về tình trạng đang đau bệnh của người mẹ ruột của mình vẫn còn ở Đức. Sự gia tăng của phong trào bài xích người Do Thái ở nước Đức đã khiến cho Margaret  khó có thể trở về quê thăm mẹ. Khi mẹ qua đời bên kia bờ Đại Tây Dương, Margaret đau khổ nói với Mary Frye rằng cô đã không có cơ hội để đứng trước ngôi mộ của mẹ và được khóc. Mary Frye làm bài thơ trong một khoảng khắc thương cảm hoàn cảnh của người khác vì bản thân mình cũng mất mẹ và thiếu vắng tình thương của mẹ từ khi ba tuổi.
Nơi bàn ăn nhà bếp, trong ngập tràn cảm xúc bất chợt, Mary đã viết lên những dòng thơ trên một bao giấy dầu màu nâu đựng thức ăn mua ở chợ. Sau này bà kể ý nghĩ về sự tử sinh tự nhiên nảy ra trong đầu óc và tuôn chảy qua ngòi bút bằng dòng thơ. Mary Frye đã tự đặt mình vào vai trò của một người mẹ qua đời khuyên đứa con gái đừng bi lụy khóc than, và bà có ngờ đâu đã để lại cho đời một bài thơ bất hủ mà người ta thường xướng đọc trong các lễ hạ huyệt ở nghĩa trang.
Sau đó Mary Frye đã đưa bài thơ mà bà đã ngẫu hứng cảm tác cho một số người thân trong gia đình và bạn bè xem. Dù bài thơ không bao giờ được công bố để bảo vệ bản quyền bằng một văn kiện chính thức nhưng nó vẫn tồn tại qua thời gian và đã được xác nhận bằng cáo phó của bà đăng trên báo Times và điếu văn của người thân đọc trong tang lễ khi bà mất.
Báo Times đã xác nhận Mary Frye là tác giả không thể tranh cãi của bài thơ nổi tiếng này, một bài thơ đã được ưa chuộng xướng đọc tại tang lễ và những dịp thích hợp khác trên toàn thế giới trong suốt tám mươi năm qua. Kết quả của một cuộc thăm dò ý kiến những người mê đọc sách năm 1996 bầu chọn nó là bài thơ được yêu thích nhất của Anh quốc.
 Cuộc điều tra đi tìm tác giả
Nhiều người ở vương quốc Anh bắt đầu nghe biết đến bài thơ kể từ khi cha của một người lính Anh bị tử thương do một vụ nổ bom ở Bắc Ái Nhĩ Lan đã nhờ đài phát thanh BBC đọc lên vào năm 1995 để tưởng nhớ con trai của ông. Điều này đã gợi trí tò mò của nữ phóng viên báo chí Abigail Van Buren. Nữ ký giả này đã bỏ ra mấy năm mở cuộc điều tra truy tìm tác giả và sau cùng tìm ra đầy đủ bằng chứng xác nhận năm 1998. Bản chính gốc của bài thơ đã được báo The Times ấn hành và được đọc trong tang lễ của tác giả ngày 5 tháng 11 năm 2004.
Trước khi được chính thức xác nhận của Mary E. Fry và qua nhiều thời kỳ khác nhau, bài thơ này đã được cho là của JT Wiggins, một di dân người Anh ở Mỹ hoặc của Marianne Reinhardt, một chiến binh Mỹ ẩn danh nào đó nơi vùng cao nguyên Việt Nam, và gần đây là Stephen Cummins, một người lính Anh thiệt mạng ở Bắc Ireland đã để lại một bản sao cho người thân của mình. Nhiều người khác cho đó là một lời cầu nguyện trong lễ chôn cất của người da đỏ Navajo ở miền Tây Nam Hoa Kỳ.
Cảm nghĩ riêng thay lời kết
Có người cho rằng chết giống như cởi bỏ chiếc áo cũ để mặc vào chiếc áo mới đẹp đẽ hơn. Người chết là người ngủ một giấc ngủ không bao giờ thức dậy nữa, an giấc ngàn thu. Vì vậy con người không nên bi lụy khóc than khi người thân qua đời.
Nhưng trên thực tế, không ai không cảm thấy nỗi đau mất mát to lớn choáng ngợp khi phải vĩnh viễn chia lìa người mình thương mến. Nỗi đau bao giờ mới nguôi ngoai khó mà xác định. Phản ứng và sự biểu lộ cảm xúc trước cái chết cũng mỗi người mỗi khác và còn tùy thuộc vào phong tục xã hội. Có người gào khóc vật vã, có người chỉ thầm rơi lệ.
Sinh ly tử biệt là định luật thường tình bất biến của cuộc đời nên con người đành chấp nhận. Đến một lúc nào đó, những người chúng ta yêu thương đều sẽ mất đi theo thời gian. Chấp nhận sự mất mát là liều thuốc tinh thần giúp chữa lành những nỗi đau và đem lại cho chúng ta sự bình an.
Tóm lại, tình trạng vĩnh viễn chia lìa với người thân yêu có thể đem lại một nỗi đau sâu thẳm, nhưng chúng ta nên biết chấp nhận, không nên chìm đắm trong sầu bi khổ lụy vô ích. Có biết bao người như tôi ở hải ngoại, vì hoàn cảnh, không thể có mặt tiễn đưa cha mẹ trở về lòng đất nơi quê nhà. Tôi mong nghĩ linh hồn cha mẹ linh thiêng là làn gió xuân thoảng hương thơm hoa lilac trước hiên, là tia nắng ban mai đến sớm tháng hè, là rừng phong thay áo trong mùa thu, là những hoa tuyết mùa đông mong manh lất phất rơi bám vào cửa sổ thư phòng, là trăng sao vời vợi trên bầu trời đêm khuya thức viết bài cho kịp… Văng vẳng trong tâm thức đứa con như có tiếng thì thầm của mẹ là “Con đừng đứng bên mồ thổn thức… Vì Má không yên ngủ ở nơi đây.”
Trong đêm tĩnh lặng, tôi nghe lòng mình quặn thắt rưng rưng để cố ngăn cho khỏi khóc.
Phan Hạnh.


Do not stand by my grave and weep
Mary Frye
Do not stand by my grave and weep:
I am not there. I do not sleep…
I am a thousand winds that blow
I am the diamond’s glint on snow
I am the sunlight on ripened grain
I am the gentle autumn’s rain
When you awake in the morning’s hush
I am the swift uplifting rush
Of quiet birds in circle flight
Do not stand by my grave and cry:
I am not there. I did not die.
*
Đây là bài thơ duy nhất của Mary Frye cảm tác viết ra trong đời sau khi nghe cô bạn di dân người Đức gốc Do Thái ở trọ nhà bà đau buồn kể chuyện mẹ cô mất ở quê nhà nhưng không thể về thọ tang. Mary Frye không phải là thi sĩ chuyên nghiệp theo nghĩa thông thường mà chỉ là một phụ nữ nội trợ và làm nghề cắm hoa an phận với cuộc đời bình dị. Đó là một trong những lý do bài thơ Do not stand by my grave and weep phổ biến trong nhiều thập niên nhưng tác giả chẳng biết là ai.
*
 

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Trường Cũ Thầy Xưa - Thơ PTMH



           b1975_highschool_bmt_gate_1968.jpg_thumb
chao_co

Trường Cũ - Thầy Xưa

Học trò nhỏ, trường xưa, thầy cũ
Hôm nay về lớp học tuổi thơ
Hoa Phượng đỏ, tình xưa thắm đỏ
Vẫn còn đây lớp học, mong chờ

Dáng Thầy đã già hơn năm xưa
Vẫn bàn ghế đó, cứ như mơ
Bạn trai gái, dễ thương một thuở
Hôm nay đây hội ngộ bất ngờ!

Nụ cười tươi đọng mãi trên môi
Em rạng rỡ, những ngôi sao sáng
"Tuổi vừa chớm" tình non chưa ngỏ
Ngồi bên nhau mơ mộng vu vơ

Thầy giáo suy tư thời đã qua
 Nhìn Thầy thương quá, tóc sương pha,
Học trò nay đã xa tuổi mộng,
Vẫn đến bên Thầy - Tình xót xa.

Tình mãi ngát xanh tuổi học trò
Tình Thầy tình bạn, giấc mơ hoa,
Gìn giữ cho nhau thời yêu dấu,
 Dù bao xa cách chẳng phai nhòa...

Phạm Thị Minh-Hưng.

Poupée de cire, poupée de son_Truyện Kiều_Thiện Music_Paris


ThienMusic vous présente :
Poupée de cire, poupée de son.
SergeGainsbourg
Serge Gainsbourg
Poupée de cire, poupée de son est une chanson française écrite et composée en 1965 par Serge Gainsbourg vraisemblablement d’après le prestissimo de la Sonate pour piano no 1 en fa mineur op.2-1 de Beethoven.
Écrite pour Luxembourg Gall qui représentait le Luxembourg au concours Eurovision de la chanson 1965, la chanson obtient le Grand prix. C’est la seconde victoire du Luxembourg à ce concours. Elle est intégralement interprétée en français, une des langues nationales du Luxembourg, comme le voulait la coutume avant 1966.
Quach Vinh Thien - 2013 Aout 11 - 1
*
Quách Vĩnh Thiện

ACTV
Association Culturelle Traditionnelle Vietnamienne
( Hội Văn Hóa Cổ Truyền Việt Nam )


 

Besame Mucho DALIDA - Giutar_ Vinh ThienQuach - TRUYỆN KIỀU_78 Bản nhạc_QVT.




Bésame Mucho

Bésame Mucho (Kiss me a lot) is a song written in 1940 by Mexican songwriter Consuelo Velázquez.
It is one of the most famous boleros, and was recognized in 1999 as the most sung and recorded Mexican song in the world.
 

Thơ Họa TNHK_Tha Nhân - Hoài Hương - NTH



Kính mời quí vị chia sẻ:
CÒN GẶP NHAU                                           NẾU CÓ DỊP
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui                 Nếu có dịp thì ta cứ vui                                             
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi     Thời gian vẫn chảy giọt mưa trôi
Lợi danh như bong mây chìm nổi        Công danh tăm tiếng rồi quên lãng
Chỉ có tình thương để lại đời            Còn mãi tình thương sống với đời    

Còn gặp nhau thì hãy cứ thương       Nếu có dịp thì ta cứ thương
Tình người muôn thuở vẫn còn vương  Văn thơ nghiệp chướng lỡ tơ vương                     
Chắt chiu một chút tình thương ấy      Góp gom từng chút tình thương đó
Gửi khắp muôn phương vạn nẻo đường  Đem biếu nhân gian khắp mọi đường.

Còn gặp nhau thì hãy cứ chơi                 Nếu có dịp thì ta cứ chơi
Bao nhiêu thú vị ở trên đời                   Chơi cho thoải mái chút quên đời
Vui chơi trong ý tình cao nhã              Chơi cho thanh lịch và cao thượng
Cuộc sống càng them nét tuyệt vời       Xả hết chân tình chớ nửa vời

Còn gặp nhau thì hãy cứ cười                Nếu có dịp thì ta cứ cười
Cho tình thêm thắm ý thêm tươi        Cười vang sảng khoái dạ vui tươi
Cho hương thêm ngát, đời thêm vị     Đề hoa thêm sắc hương thêm ngát
Cho đẹp long tất cả mọi người            Để thắm tình đời đẹp nết người

Còn gặp nhau thì hãy cứ chào              Nếu có dịp thì ta cứ chào
Giữa miền đất rộng với trời cao           Cho dù biển rộng với trời cao
Vui câu nhân nghĩa tròn sau trước        Mặc cho biến đổi trò đen bạc
Lấy chữ chân tình để tặng nhau            Vẫn chữ chân tình mà đãi nhau

Còn gặp nhau thì hãy cứ say              Nếu có dịp thì ta cứ say
Say tình, say nghĩa bấy lâu nay          Say thơ say nhạc vẫn lâu nay
Say thơ, say nhạc, say bè bạn             Say tình say nghĩa say bằng hữu
Quên cả không gian lẫn tháng ngày   Say để cho quên những tháng ngày

Còn gặp nhau thì hãy cứ đi                 Nếu có dịp thì ta cứ đi
Đi tìm chân lý, lẽ huyền vi                  Đi thăm bạn hữu, kẻ hàn vi
An nhiên, tự tại – long thanh thản       Dùng lời an ủi, hay tiền của
Đời Đời sống tâm linh thật diệu kỳ            Giúp được tha nhân chẳng hạn kỳ
Tôn Nữ HỶ KHƯƠNG
                                        Tha Nhân kính phụng họa Bài ‘’CòngặpNhau’’
                                                     của nữ sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương
ĐỜI AN LC
 
Còn sống ngày nào,hãy cứ vui
Cuộc đời chẳng khác đám mây trôi,
Thân như cát bụi,rồi quên lãng,
Quẳng gánh lo đi,mới sống đời.
 
Trên cả bạc vàng: 1 chữ Thương,
Chia xẻ duyên lành,chẳng lụy vương.
Trái tim nhân ái luôn rộng mở,
Chuyện nhỏ,chuyện to vẹn đôi đường, 
 
Hiền nhân quân tử :kết bạn chơi,
Đừng dạ  tiểu nhân,tiếng để đời.
Chọn thú thanh cao,điều tao nhã,
Thơ -Văn Kỳ-Họa ,ngẫm tuyệt vời.
 
Còn thấy mặt nhau hãy cứ cười,
Niềm vui như vạn đóa hoa tươi.
Mặn,Đắng,chát-Chua:đời lắm vị,
Hoa nở thắm môi,vui lòng người.
 
 Ra cửa gặp nhau,xin hãy chào,
Phân biệt làm gì chuyện thấp cao!
Chấp nhất lđể chi ai sau,trước!
Ta-Người  sẽ thắm thiết tình nhau.
 
Hội họp,vui đùa,thấm chút say,
Mừng ta còn gặp bạn hôm nay.
Chung tay chèo chống thuyền bằng hữu,
Tứ Hải giai Huynh,vui tháng ngày.
 
Con đường hạnh ngộ hãy cùng đi,
Đừng phân sang cả với hàn vi.
Trao đổi Nghĩa tình-câu thân ái
Đời sẽ nhiều vui,sẽ diệu kỳ.
Hoài Hương - /12/8/13/Toronto.
 

MÂY BÂNG KHUÂNG_THƠ PTMH-NHẠC MAI ĐẰNG-TÂM THƯ




 photo thankyou12-1_zpsa2222c97.gif
*
Riêng tặng nhà thơ Phạm Thị Minh Hưng
M.Đ
*
http://nhom-thbmt74.blogspot.com/2013/07/may-bang-khuang.html
Bài thơ này cảm tác nhờ tên tập thơ "Bâng Khuâng Mây Trắng" của Ngài Thủy Nam N.G.
Xin chia sẻ nỗi niềm bâng khuâng của những áng mây trôi, qua tâm tư một người thương nhớ những kỷ niệm đã qua, không bao giờ tìm lại được,
Nhưng...Mây bay mãi, vô tư, mặc đời dâu bể, mặc thế thái, nhân tình, mặc tháng ngày phôi pha...

PTMH.